Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2205: Cứu Về Một Mạng. 1

Chương 2205: Cứu Về Một Mạng. 1Chương 2205: Cứu Về Một Mạng. 1
Thân hình ông ta cao và vạm vỡ, giống như ông nội Tân Thương Lan của nàng không khác biệt mấy, đầu tốc trắng xóa, để râu, khuôn mặt có những rãnh nhăn do năm tháng để lại, ánh mắt có chút nham hiểm.
Với vẻ ngoài này, đi ra ngoài chắc chắn sẽ dọa trẻ con khóc mất.
Thảo nào mọi người trong thôn đều sợ ông ta.
Người ta nói rằng không nên “trông mặt mà bắt hình dong”, nhưng đại đa số, những người đặc biệt như vậy sẽ bị tẩy chay, chèn ép rất lớn.
Ông lão mở túi ra, đổ ra một đống dược liệu, một số mới hái, một số là tự làm.
Tô Tiểu Tiểu nhìn kỹ hơn và phát hiện có tam thất, cỏ tranh và hoa bạch cập, đây là những dược liệu cầm máu.
Ngoài ra, còn có bồ công anh và hoàng liên, có thể giảm viêm.
Xuyên khung và cây gỗ vang có công dụng giảm đau.
Ông ta thậm chí còn hái Mạn Đà La, nếu Tô Tiểu Tiểu đoán không lầm thì ông ta định làm Ma Phí Tán.
Ông ta vừa rồi đi ra ngoài, hóa ra là đang chuẩn bị dược liệu để rút mũi tên cho Vệ Đình.
Tô Tiểu Tiểu đeo găng tay bạc vào và bước tới giúp ông lão sắp xếp dược liệu.
Nàng không sợ ông lão tấn công mình, nhưng nàng đang mang thai, tốt nhất không nên tiếp xúc trực tiếp với một số loại thảo dược có tác dụng lưu thông máu, tiêu huyết ứ.
Ông lão thấy nàng sắp xếp đúng nên không ngăn cản nàng.
Tô Mạch dời hai chiếc ghế đẩu từ gian nhà chính ra, đưa cho mỗi người một chiếc.
Hai người ngồi xuống, phân loại dược liệu xong, Tô Tiểu Tiểu mang đi rửa sạch.
Nước trong bể nước đã gần cạn, Tô Mạch cam một đòn gánh lên, treo hai thùng gỗ, rồi đi ra sau núi lấy nước suối.
Ông lão lấy cây kim bạc trên người Vệ Đình, lấy hết đèn dầu trong nhà, chuẩn bị rút mũi tên cho Vệ Đình.
Tô Tiểu Tiểu lặng lẽ bật một chiếc đèn pin nhỏ, độ sáng của nó sáng hơn ngọn đèn dầu.
Ông lão: "..."
Tô Tiểu Tiểu vô tội chớp mắt.
Nàng không muốn để lộ trang bị của mình, nhưng đây không phải là vấn đề sinh tử sao?
Trời tối, lỡ đâu hạ dao sai chỗ, tướng công xinh đẹp của nàng sẽ không còn.
May là, ông lão kia không hỏi nhiều. Vệ Đình bị mũi tên đâm vào lưng nên ông lão đã lật Vệ Đình lại.
Mũi tên gấy đã được ông lão cắt phẳng, mặt ngoài vết thương bôi một ít thuốc cầm máu chống viêm.
Vất thương do mũi tên với vết đao khác nhau, mũi tên là móc câu, khi rút ra sẽ móc máu thịt ra ngoài, gây sát thương thứ cấp rất lớn.
Đặc biệt là đâu mũi tên mà Nam Cương Vương Cung sử dụng có nhiều hơn mũi tên thông thường hai hàng móc câu, nếu rút ra sẽ mất mạng.
Dưới tình huống, điều kiện cho phép, cách tốt nhất là mổ hở vết thương.
Ông lão lấy ra một con dao găm đặt lên ngọn đèn dầu để đốt và khử trùng.
Tô Tiểu Tiểu chớp mắt, nhìn: "Tiền bối, nếu không... để ta làm?”
Ông lão dừng lại một chút, đặt con dao găm trong tay xuống.
Tô Tiểu Tiểu mang theo hộp sơ cứu.
Nàng mở hộp sơ cứu, khử trùng tay bằng chất khử trùng, đeo găng tay vô trùng dùng một lần và lấy dao giải phẫu ra.
Nơi đây không có bàn nên Tô Mạch tìm một tấm ván gỗ để đỡ.
Tô Tiểu Tiểu tiêm thuốc gây tê cục bộ cho Vệ Đình, bắt đầu phẫu thuật cho hắn.
Ca phẫu thuật rất khó khăn vì phải vừa rút mũi tên ra vừa tránh các dây thần kinh gần đó.
Tô Tiểu Tiểu bình tĩnh mở vết thương.
Sân rất yên tĩnh, gió chiêu mang theo chút lành lạnh.
Tô Tiểu Tiểu đang hết sức chăm chú, và động tác hạ xuống không ngừng.
Ông lão ngạc nhiên nhìn Tô Tiểu Tiểu, có lẽ là vì không ngờ rằng một tiểu nha đầu tuổi còn trẻ lại có thể là "tay" chữa bệnh tài giỏi.
Lúc này, thiếu niên cùng vài người bằng hữu đang ngồi xổm dưới một gốc cây lớn, im lặng quan sát thổ phòng của Lão Bang Tử.
Một tiểu tử mười bảy tuổi nói: "Bọn họ ở trong đó đã lâu mà vẫn chưa ra, có thể không đi ra được?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận