Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2167: Mẹ Con Đoàn Tụ 2

Chương 2167: Mẹ Con Đoàn Tụ 2Chương 2167: Mẹ Con Đoàn Tụ 2
Lễ bộ thị lang cũng cầm hốt bản đứng ra khỏi hàng: "Đúng vậy, bệ hạ, hắn luôn miệng nói ngài là giả, hắn là thật, vậy không bằng bắt hắn lấy ra chứng cứ, không lấy ra thì trị tội cho hắn cũng không muộn.”
Ngay sau đó lại có nhiều vị đại thần trong triều tỏ vẻ tán thành, khẩn cầu người này giao ra chứng cứ.
Trong những đại thân này, một bộ phận là trận doanh Doãn gia, một bộ phận là trung lập, còn có một bộ phận là thật sự lo lắng cho Nam Cương Vương.
Họ nhất mực tin tưởng Nam Cương Vương, hy vọng có thể vạch trần âm mưu của Thánh Nữ và nam tử này trước mặt mọi người.
Tông Chính Huy rèn sắt khi còn nóng, dùng chiêu khích tướng với Nam Cương Vương: "Tông Chính Minh, ngươi sợ à? Sợ ta lấy ra chứng cứ vạch trần ngươi.”
Nam Cương Vương hu lạnh nói: "Trẫm là chân long thiên tử, cần gì đối chất với ngươi ở trên đại điện? Nếu hôm nay có tiền lệ này, sau này ai tới nghi ngờ trẫm, tram đều phải nhìn hắn càn quấy hay sao?"
Dù văn võ cả triều đều phản đối thì sao?
Người ngôi trên long y chính là ông ta, lời của ông ta chính là thánh chỉ!
Đám người này cũng dám cãi lời?!
Bọn thị vệ đồng loạt xông lên.
Thánh Nữ vung mạnh roi da trong tay.
Đến một người, hất văng một người.
Đến hai người, hất băng cả đôi.
Càng ngày càng nhiều Ngự lâm quân từ ngoài điện xông vào.
Nam Cương Vương ngôi lại long y khinh thường nhìn Thánh Nữ.
Võ nghệ cao cường thì sao? Một mình nàng ta chẳng lẽ có thể chống đỡ thiên quân vạn mã?
Nhưng vào lúc này, ngoài điện đột nhiên truyền đến tiếng nội thị: "Thái hậu giá lâm..."
Nam Cương Vương biến sắc.
Sao mẫu hậu lại tới đây?
“Huy nhỉ"
Thái hậu tuổi tác đã cao vội vàng bước vào Kim Loan điện.
Bà ấy thấy tình cảnh đao quang kiếm ảnh trong đại điện, nôn nóng quát lớn: "Các ngươi đang làm gì, dừng tay hết cho ai gia!" Ngự lâm quân dừng tay.
Tông Chính Huy cũng bảo Thánh Nữ thu chiêu.
Thái hậu nhìn nhi tử đang yên đang lành trên long ỷ, bước nhanh tới: "Nghe nói Kim Loan điện có thích khách tới, ngươi bị thương! Mau để mẫu hậu nhìn xem!"
Doãn Sung Sơn cụp mắt xuống.
Thái hậu được muội muội Doãn phi của mình dẫn tới.
Chỉ dựa vào văn võ bá quan đương nhiên không áp chế được vị ngồi trên long ỷ kia, những hành động vừa rồi chỉ để kéo dài thời gian mà thôi.
Đại Phật mà bọn họ chân chính muốn mời chính là Thái hậu.
"Mẫu hậu."
Tông Chính Huy nhìn Thái hậu tóc bạc phơ, khó khăn nói.
Thái hậu một lòng một dạ nhào vào người con trai mình, không để ý những người khác trong điện.
Vừa nghe thấy có người gọi mẫu hậu ở sau lưng, bà ấy vô thức quay đầu lại.
Hốc mắt Tông Chính Huy bắt đầu phiếm hồng.
Cơ thể Thái hậu đột nhiên cứng đờ.
Bà ấy khó nhìn người nam tử trước mặt.
Xa cách nhiều năm, ông ta không còn là thiếu niên như trước nữa, nhưng gương mặt bị năm tháng ăn mòn này lại hoàn toàn trùng khớp với ký ức xưa cũ.
Cơ thể Thái hậu khẽ run ray mắt ươn ướt: "Ngươi... ngươi là...
Tông Chính Huy đi tới trước mặt Thái hậu, quỳ xuống, nắm lấy vạt áo Thái hậu: "Mẫu hậu... Ta là Huy nhi... Ta là Huy nhi của người..."
Thái hậu rốt cuộc không kìm được, nước mắt tràn mi: "Ngươi không phải... Ngươi không phải..."
Mẫu tử liên tâm, Tông Chính Huy hiểu mẫu hậu đang hỏi gì.
Ông ta nghẹn ngào nói: "Ta không chết... không chôn thân trong bụng thú... Mấy năm nay ta luôn nghĩ cách trở lại bên cạnh mẫu hậu..."
Thái Hậu cũng quỳ xuống.
Đối mặt với đứa con trai đã mất tích hơn ba mươi năm, bà ấy không thể bình tĩnh nổi.
Hai tay bà ấy nâng mặt ông ta, đang muốn mở miệng hỏi mấy năm nay đã đi đâu thì Nam Cương Vương đột nhiên đứng dậy: "Mẫu hậu!"
Thái hậu ngẩn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận