Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 407: Huynh Đệ Tương Ngộ 2

Chương 407: Huynh Đệ Tương Ngộ 2Chương 407: Huynh Đệ Tương Ngộ 2
Tô Ngọc Nương cười lạnh nói: "Đó là một cặp ngọc bội, thái gia gia chỉ nhặt được một miếng, miếng còn lại ở trong tay cha Đại Nha. Gia gia có thể giải thích cho con biết rốt cuộc chuyện này là sao không?
Tay Tô lão gia tử siết lại thành nắm đấm.
Tô Ngọc Nương lạnh lùng nói: "Gia gia, nếu con có thể tra tới bước này, tiếp theo con chỉ cần dùng thêm nhiều bạc cũng không khó để tra ra được. Chẳng qua là gia gia chắc chắn muốn con tự tra sao? Con càng tra nhiêu sẽ càng có nhiều tin tức khiến người ta kinh ngạc đó."
Ánh mắt Tô lão gia tử trầm xuống: "Ngươi đang uy hiếp ta?"
Tô Ngọc Nương cũng không nhụt chí vì khí thế của ông ta: "Đều do gia gia dạy tốt."
Tối đó, Tô lão gia tử cũng uy hiếp nàng ấy như thế.
Tô lão gia tử hừ lạnh nói: "Sao ta biết được? Có lẽ có người đã nhặt một mảnh khác đi rồi!"
Tô Ngọc Nương liền đứng dậy đi.
Tô lão gia tử lạnh lùng nói: "Tô Ngọc Nương, ngươi muốn làm gì?'
Tô Ngọc Nương nói: "Gia gia không công bằng thì con không còn gì để nói! Bạc con không cho! Hộ tịch con cũng sẽ nghĩ cách lấy! Tin tức con cũng sẽ tự tral
Dứt lời, nàng ấy bỏ đi ra ngoài không quay đầu lại.
Tư thế kiên định này không phải rất giống Tô Béo Nha sao?
Coi coi Tô Béo Nha đã dạy hư nàng ấy thành ra như nào rồi!
Mắt thấy Tô Ngọc Nương đã bước một chân ra tới ngạch cửa, Tô lão gia tử cắn răng nói: "Là Tô Thừal"
Tô Ngọc Nương tiếp tục đi về phía trước, không quay đầu lại.
Hàm răng Tô lão gia tử nghiến chặt: "Hắn làm rớt một miếng ngọt bội, thái gia gia của ngươi nhặt được, không trả lại cho hắn."
Tô Ngọc Nương dừng bước: "Là ông ấy làm rớt hay do các ngươi cướp lấy?"
Tô lão gia tử nói: "Nếu chúng ta muốn cướp sao không lấy luôn cả cặp ngọc bội?"
Điêu này cũng đúng.
Tô Ngọc Nương hỏi: "Gia gia còn biết chuyện gì khác khong?”
Tô lão gia tử nói: "Ngươi muốn biết gì?"
Tô Ngọc Nương nói: “Cha Đại Nha từ đâu tới? Bên cạnh còn có ai? Sao lại có ngọc bội này?”
Tô lão gia tử nói: "Hắn chỉ có một mình, quần áo rách tung tóe, có lẽ đã mấy ngày không được ăn cơm, đi theo phía sau đám dân chạy nạn nhặt chút thức ăn thừa của bọn họ và vỏ cây. Đôi lúc những dân chạy nạn đó thấy phiền sẽ đánh hắn một trận trút giận. Ta chỉ biết những chuyện này, ta vốn tưởng một đứa trẻ lẻ loi, hiu quạnh như hắn không phải đói chết thì cũng bị bắt để đổi lấy thức ăn... Chờ tới khi ta gặp lại hắn lần nữa, hắn đã trưởng thành, còn chuyển đến thôn chúng ta.'
"Tất cả lời ta nói đều là sự thật, nếu ngươi không tin ta cũng không còn cách nào khác. Còn ngươi hỏi ngọc bội đó Tô Thừa lấy đâu ra, thì năm thiên tai, chỗ nào cũng có xác chết, ai mà biết hắn lấy từ trên cái thi thể nào."
Tô Ngọc Nương ném lên bàn một xấp ngân phiếu: "Sáng mai, gặp ở huyện nha."
Sau khi Tô Ngọc Nương rời đi, Tô lão gia tử mệt mỏi nhắm mắt lại.
Lời ông ta nói với Tô Ngọc Nương cũng không hoàn toàn là sự thật.
Năm đó tình cảnh của đứa trẻ kia tệ hơn ông ta miêu tả rất nhiều.
Trên người chằng chịt vết thương, vết máu loang lổ như mới tìm thấy đường sống từ trong chỗ chất.
Trên mặt hắn dơ hầy, nhưng đôi mắt lại đẹp tới mức kỳ lạ.
Quần áo hắn tả tơi, nhưng lại làm từ nguyên liệu tơ lụa thượng đẳng. Mọi người không nghĩ là của hắn, mà chỉ nghĩ hắn lấy quần áo của ai đó mặc vào.
Lúc đứa trẻ kia ăn cũng có dáng vẻ như mọt đứa trẻ được dạy dỗ trong gia đình giàu có, nhưng ăn chậm thì sẽ bị cướp...
Bạn cần đăng nhập để bình luận