Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 534: Goi Cha 3

Chuong 534: Goi Cha 3Chuong 534: Goi Cha 3
Vệ Đình do dự một chút, thấp giọng nói: "Lúc tiên đế còn sống, chưa lập thái tử, chư vị hoàng tử vì chiếc long ỷ kia tranh đấu gay gắt, Vệ gia trung thành với trưởng tử Nam Dương Vương của tiên đế, Tô gia trung thành với Nhữ Dương Vương, Tần gia lúc đầu cũng không đứng về phe nào, sau khi kết hôn với Tô gia, cũng trở thành người ủng hộ Nhữ Dương Vương."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Nghe... giống như là các sự kỳ chủ, các mưu kỳ chính."
Tô Tiểu Tiểu ăn nói tuyệt đối không giống một thôn nữ nông thôn nhỏ, đây là bất luận Vệ Đình cùng nàng ở chung bao lâu, đều sẽ thường thường phát ra cảm thán.
Hắn mặc dù dạy nàng một ít chữ, lại không dạy những cái gọi là văn chương cùng đạo lý lớn kia.
"Sau đó ai làm hoàng đế?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
"Nhữ Dương Vương.' Vệ Đình nói.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Vệ gia đây là đứng sai đội à?"
"Xem như vậy.' Vệ Đình nói: "Sau khi Nhữ Dương vương đăng cơ, vẫn muốn thu hồi binh quyền Vệ gia."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Thu hồi rồi sao?"
Vệ Đình nhìn sắc trời vô biên, đáy mắt hiện lên ám trào: "Thu hồi một ít."
Dù sao cũng là bộ hạ cũ của Nam Dương Vương, Hoàng đế có khúc mắc với Vệ gia chẳng có gì lạ.
Tô Tiểu Tiểu lại nói: "Phân cho Tần gia cùng Tô gia?"
"Còn có Lãnh gia." Vệ Đình nói: "Lãnh gia và Vệ gia cùng một doanh trận, miễn cưỡng xem như nước phù sa không chảy ruộng ngoài."
Tô Tiểu Tiểu nhíu mày: "Nếu như chỉ là chính kiến không hợp..."
"Không chỉ." Vệ Đình nói.
Nhưng cụ thể còn có ân oán gì không hóa giải được, hắn lại không nói.
Tô Tiểu Tiểu không ép hắn.
Nàng nhìn ra được tâm trạng của hắn không tốt, có thể chịu đựng được Tần Thương Lan ở dưới một mái hiên đã là nhượng bộ lớn nhất của hắn.
"Đúng rồi."
Vệ Đình do dự một chút, vẫn tìm hiểu tình huống vừa rồi nói: "Hộ vệ phủ Hộ Quốc Công đã tới, không giống thủ hạ của Tần Thương Lan."
Nếu như là thủ hạ của Tần Thương Lan, lúc này nhất định là canh giữ ở phụ cận Tần Thương Lan. Vệ Đình nói: "Con một chuyện nữa, có lẽ nàng cũng cần phải biết."
Tô Tiểu Tiểu sững sờ nói: "Cái gì?"
Hôm nay Tần Thương Lan vốn muốn đi thôn trang ngoài thành ở, là Tân Triệt bảo hắn đi, chẳng biết vì sao nửa đường lại tới ngõ Lê Hoa.
Sau khi Vệ Đình nhìn thấy hộ vệ xa lạ kia, bảo ám vệ len lén theo dõi hắn ta, đi phủ Hộ Quốc Công điều tra một phen, liên tra được một chút quỹ tích hành động của Tần Thương Lan.
Tô Tiểu Tiểu trầm tư một lát: "Ông ấy... hẳn là tới trả hòn đá nhỏ cho Nhị Hổ."
Rất nhiều chuyện không giải thích được, lúc này toàn bộ đều rõ ràng.
Hóa ra là Nhị Hổ trời xui đất khiến dẫn người tới.
Vệ Đình liếc nàng một cái, cảnh cáo nói: "Nang cẩn thận một chút, có lẽ Tần Triệt đã biết cha tồn tại."
Tô Tiểu Tiểu ý vị thâm trường nhìn hắn: "Chàng gọi cha rất thuận miệng nha."
Vẻ mặt Vệ Đình cao lãnh: "Nói chính sự."
"À." Tô Tiểu Tiểu nhướng mày: "Chàng chính là kêu thuận miệng!"
Vệ Dinh:
Vệ Đình tối nay có nhiệm vụ, nửa đêm sau lại đi ra ngoài.
Tô Tiểu Tiểu lại một lần nữa cảm khái, sau khi đến kinh thành, Vệ Đình bận rộn rất nhiều.
"Vẻ đẹp đẽ lúc sáng lại không còn nữa..."
Tô Tiểu Tiểu ngáp một cái, bắt một cục nhỏ đến trong ngực làm gối ôm, khò khò khò khò ngủ mất.
Trời chưa sáng, Tô Mạch đã tới.
Tô Tiểu Tiểu làm bữa sáng trong bếp.
Nhìn thấy nàng, Tô Mạch hơi kinh ngạc: "Ngươi tối hôm qua ngủ không tệ."
Đã trải qua chuyện lớn như vậy, nha đầu này sao có thể ngủ được?
Rốt cuộc là tâm tính sắt thép gì?
"Cũng tạm được.' Tô Tiểu Tiểu nói.
Lại không thể cùng nam nhân như này như kia, ngủ thẳng đến sáng, có lông ngủ chất lượng không tốt?
"Thúc phụ có khỏe không?” Tô Mạch hỏi.
"Còn chưa nói cho cha ta biết." Tô Tiểu Tiểu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận