Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 367: Vả Mặt 2

Chương 367: Vả Mặt 2Chương 367: Vả Mặt 2
Tô Tiểu Tiểu nói: "Lý đại ca, phiền huynh mở cửa lớn ra."
"Được!" Lý Tiểu Dũng đi xuyên qua gian nhà chính, đi mở cửa cho hai người.
Hai người vừa mới bước vào gian nhà chính thì Tô Cẩm Nương thở hổn hển chạy tới.
“Gia gial"
Nàng ta hốt hoảng kêu to.
Tô lão gia tử nhíu mày không vui, nói: "Mới sáng sớm ngày ra mà kêu la lớn tiếng thế làm cái gì, con xem con còn giống cái thể loại gì không hả?"
Tô Cẩm Nương ra ngoài quá gấp gáp, giày còn xỏ ngược thì không nói làm gì, nhưng tóc cũng chưa chải, nút áo cũng còn chưa cài hết, cả người đều là dáng vẻ y phục xốc xếch không chút chỉnh tê.
Lý chính thấy vậy bèn vội vàng đi vào trong.
Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!
Mặt mày Tô Cẩm Nương trắng bệch, nàng ta mở miệng nói tiếp: "Gia gia, con..."
Tô lão gia tử quát: "Còn không mau đi về cho tai"
Tô Cẩm Nương cuống cuồng gọi: "Gia gia, gia gial"
Nhưng Tô lão gia tử đã đi vào bên trong rồi.
Và rồi ngay sau đó, lão ta liền sững sờ.
Bởi vì lão ta đã nhìn thấy Tô Ngọc Nương.
"Ngọc Nương?" Khác với phản ứng của Tô lão gia tử, lý chính vừa kinh ngạc lại vừa vô cùng mừng rỡ: "Ngọc Nương à, tối qua ngươi đã đi đâu vậy?"
Tô Ngọc Nương siết chặt lấy chiếc áo choàng đang mặc trên người, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Tô lão gia tử đang đứng nơi cửa sau của gian nhà chính: "Câu hỏi này e là phải hỏi gia gia của ta, chỉ có ông ấy mới là người biết rõ nhất về việc rốt cuộc là ta đã bị mang đi đâu."
Lời này của Tô Ngọc Nương khiến các thôn dân có mặt ở đây nghe mà chẳng hiểu ra làm sao, cái gì gọi là nàng ấy "bị mang đi đâu”? Lại còn phải hỏi Tô lão gia tử?
"Ngươi, ngươi là bị gia gia của ngươi mang đi à?" Lý Tiểu Dũng hỏi.
"Bộ lọc" người tốt mà hắn ta vẫn luôn dùng để nhìn nhận về Lão Tô gia đã không còn từ lâu rồi, hiện giờ hắn ta đã thuộc về nhóm người đầu tiên dám hoài nghi đức hạnh của Lão Tô gia.
Bên này, cuối cùng thì Tô Xán cũng đã phục hồi lại tinh thần, ông ta vội vã lớn tiếng quát: "Ngọc Nương, con đang nói vớ vẩn cái gì đấy? Bản thân con mất tích thì có liên quan gì đến tổ phụ của con đâu!"
Tô Ngọc Nương cười giễu đáp: "Bản thân con tự mình mất tích ấy à? Vậy được thôi, ngày hôm nay con sẽ nói hết mọi chuyện cho ba con thôn dân biết, rốt cuộc là con đã "tự mất tích" như thế nào!"
Nghe vậy, sắc mặt của Tô lão gia tử lập tức tối sâm xuống.
"Ngọc Nương, con im miệng lại cho ta!" Tô Xán tiến lên phía trước một bước.
Nhưng ngay lúc này, Tô Tiểu Tiểu "soạt" một tiếng rút ra một con dao phay lớn, Tô Xán vốn còn đang hùng hùng hổ hổ xông tới thấy vậy lại nhảy bật trở về!
Tô Ngọc Nương dõi mắt nhìn về phía bà con thôn dân đang đứng chen chúc đông đảo trong sân, đáy mắt che kín tơ máu đỏ sọc của nàng ấy giờ phút này đã tràn ngập sự kiên định: "Mọi người tưởng rằng ta vào ở trong Tiểu Tô gia là vì để dưỡng bệnh phải không? Đúng là chó đẻ, đúng là cái đồ rắm chó ấy!"
Quần chúng vây quanh đồng loạt cả kinh vô cùng.
Chó, chó đẻ... cái đồ rắm chó ư?
Đây là lời mà một khuê nữ của Lão Tô gia sẽ nói sao?
Không phải đã nói đây là cô nương có giáo dưỡng nhất trong cả tám thôn với bán kính mười dặm lân cận quanh đây à?
Sắc mặt của ba ông cháu tổ tôn nhà Lão Tô gia đã đen như đít nồi luôn rồi.
Tô Ngọc Nương vừa chửi rủa ra được thành lời thì sự bực dọc ngột ngạt vẫn luôn giấu kín trong lòng cũng tựa như được giải phóng ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận