Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1875: Huynh Muội Gặp Lại 2

Chương 1875: Huynh Muội Gặp Lại 2Chương 1875: Huynh Muội Gặp Lại 2
Công chúa Huệ An: "Tham gia.'
Tô Tiểu Tiểu ra dáng người lớn: "Thi hạng mấy?"
Công chúa Huệ An lắc đầu: "Không rõ lắm, chúng ta không đợi công bố bảng đã rời kinh. Không nói ta nữa, nói vê ngươi đi, khi nào ngươi tới Nam Cương? Sao lại dịch dung thành dạng này? Xấu quát"
Công chúa Huệ An thừa nhận có hai người đẹp hơn mình là Bạch Hi Hứa và người hầu nhỏ.
Đáng tiếc là người hâu nhỏ không hề biết bản thân mình đẹp.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Nói lâu quá, hiện tại ta còn có việc, ngươi ở đâu, ta đưa ngươi về."
"Không cần!"
Công chúa Huệ An không hề nghĩ ngợi đã từ chối.
Vất vả lắm mới tìm được nha hoàn nhỏ, nàng không muốn đi.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ngươi không sợ Tô Huyên không tìm thấy ngươi sẽ lo lắng sao?"
Công chúa Huệ An nghĩ cũng thấy có lý, nàng lặn lội đường xa theo Tô Huyên tới Nam Cương đã đủ mệt nếu còn khiến hắn ta lo lắng nữa thì cũng quá đáng rồi.
Công chúa Huệ An nói: "Ta với hắn hẹn nhau đợi ở cửa hàng bánh gạo đợi hắn ta, ta đi viết một bức thư cho ông chủ."
Tô Tiểu Tiểu nghĩ rồi hỏi: "Các ngươi thường xuyên đi cửa hàng bánh gạo đó sao?"
Công chúa Huệ An gật đầu: "Đúng vậy!"
Có vẻ như cửa hàng bán gọi cũng giống như cửa hàng quan tài của Đặng Thoại, là cứ điểm của đặc vụ.
Công việc kinh doanh của cửa hàng bánh gạo bình thường không nhiều khách nhưng cũng không ế ẩm.
Bây giờ là thời điểm ăn sáng nên công việc kinh doanh của cửa hàng diễn ra suôn sẻ.
Vài người lớn cho rằng ở sảnh lớn quá ồn nên muốn đi lên tầng.
Tiểu nhị ngăn bọn họ lại, cười nói: "Trên tầng không kinh doanh."
Đang nói chuyện thì một nam nhân mặc áo trắng cầm quạt đi lên tâng.
"Sao hắn có thể lên?"
"Cùng là khách tại sao chúng ta không thể đi lên?"
Tiểu nhị lịch sự nói: "Mấy vị đại nhân bớt giận, hắn không phải là khách, là ông chủ của cửa hàng.'
"Ông chủ?" "Tiểu tử kia mới bao nhiêu? Không chừng là muốn lừa chúng ta phải không?"
Tiểu nhị vội nói: "Không dám không dám, hắn thật sự là ông chủ của chúng ta."
Mấy người lớn hùng hổ ngồi trở lại.
Nam nhân đi tới phòng thu chi tâng hai.
Vừa mới đẩy cửa ra, dừng lại chút rồi vội vàng đóng cửa lại.
Roetl
Một quyển sách bay tới, kẹp lại ngay cửa.
"Đứng lại!
Tổ Tiểu Tiểu từ ghế đứng dậy rồi đi tới.
Nam nhân hít sâu một hơi, bất đắc dĩ lấy sổ, đẩy cửa phòng ra.
Hắn ta tỏ vẻ không hiểu, nhìn người dịch dung khẽ nói: "Xin hỏi vị cô nương này là ai?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ta là muội muội của ngươi."
Tô Huyên: "...
"Huynh thậm chí còn không biết biểu muội của mình sao?" Tô Tiểu Tiểu chất vấn.
Tô Huyên vô cùng nghiêm túc nói: "Biểu muội của ta đẹp đến mức chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, dung mạo của nữ tử này... thật sự khác xa với biểu muội của ta."
"Đừng có nịnh nữa, ta không có như thết"
Tô Tiểu Tiểu cố gắng kiêm chế sự đắc ý trong ánh mắt của bản thân, nghiêm túc hỏi: "Tại sao lại trốn học?"
Tô Huyên nhẹ nhàng thở dài, nhún vai, tỏ vẻ vô tội nói: "Ta cũng không muốn như vậy, chẳng phải muội đã giao cho ta nhất định phải bảo vệ thật tốt công chúa Huệ An sao, không thể nhờ người khác nên ta chỉ có thể tự mình đi cùng nàng ấy."
Tô Tiểu Tiểu khoanh tay: "Bia đặt, huynh cứ tiếp tục nói láo tiếp đi."
Không có ác ma đầu bí ẩn nào đứng sau, chỉ dựa vào một công chúa Huệ An ngay thơ như kia thì làm sao có thể trốn thoát được khỏi móng vuốt của hoàng đế Cảnh Tuyên?
"Theo ta thấy căn bản là do bản thân huynh muốn trốn thì có!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận