Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 267: Nổi Danh 3

Chương 267: Nổi Danh 3Chương 267: Nổi Danh 3
Một trăm đào trường thọ lòng đỏ trứng muối, năm mươi bánh hạt dẻ hoa cúc, năm mươi bánh nướng, tổng cộng là hai mươi lạng bạc, Thích lão phu nhân vui vẻ, thưởng thêm cho Tô Tiểu Tiểu mười lạng nữa.
"Tỷ tỷ! Hôm nay chúng ta kiếm được ba mươi lạng! Ba mươi lạng đó!"
Tô Nhị Cẩu sung sướng nhảy lên.
Niêm vui khi bán được điểm tâm quả thực là tiên cũng không sánh được!
Tô Tiểu Tiểu cũng vui lắm.
Kiếp trước nàng coi tiền như cỏ rác nhưng sau khi đến đây, nàng nghèo thật, ba mươi lạng đối với nàng mà nói là một khoản tiên không nhỏ.
Nàng phải lên kế hoạch cẩn thận xem nên sử dụng khoản bạc này thế nào.
So với hai tỷ đệ vừa thắng trận, Hà chưởng quầy bên kia lại như gà trống bại trận, suy sụp và giận dữ!
"Tiểu nhân đắc chí!"
Hắn ta nghiến răng, trừng mắt nhìn hai tỷ đệ, sau đó lạnh mặt bước lên xe ngựa của Cẩm Ký.
Tô Tiểu Tiểu thản nhiên đá chân, một viên đá nhỏ đập vào chân Hà chưỡng quây.
Hà chưởng quầy trượt chân, đầu đập vào bệ xe.
“Ui da...
Trán hắn ta sưng một cục.
Tô Tiểu Tiểu cười nhạt: "Đi đường phải để ý vào, Hà chưởng quầy ạ."
Hà chưởng quầy tức xì khói, hắn ta ngồi lên xe rồi rời dil
Tô Tiểu Tiểu đang định đi chợ mua một ít đậu và trứng vịt.
Có điều phải đợi Lưu Bình tới, nếu không có xe lừa, bọn họ khó mà mang nhiều đồ ăn như thế về thôn.
Trong lúc đợi Lưu Bình, Tôn chưởng quầy cũng ra khỏi Thích gia.
Gặp mặt Tô Tiểu Tiểu lần nữa, tâm trạng Tôn trưởng quỹ hơi phức tạp, lại thêm chút ngại ngùng.
Trước đó còn là quan hệ thù địch, ai ngờ có một ngày, họ lại hợp tác với nhau.
Ông ta ngập ngừng rồi nói: "Mối làm ăn với Thích gia này, ta coi như là trả lại ân tình ngày hôm qua. Tôn Quyền ta có ham lợi, thủ đoạn cũng hơi đen tối nhưng ta không phải người không biết tốt xấu... Ta nói với quản sự Thích gia rồi, sau này nếu còn có vụ làm ăn khác, họ sẽ tới tìm ngươi.' Tô Tiểu Tiểu nhướn mày nhìn ông ta: "Ngươi không kéo mối cho mình à?"
Kể cả không còn là chưởng quầy của Cẩm Ký nữa nhưng tốt xấu gì bản lĩnh vẫn còn đó, thực sự muốn làm lại cũng không phải không thể.
Tôn chưởng quây bất đắc dĩ thở dài: "Ta nói rồi, trả ơn lại cho ngươi, từ nay về sau, ta sẽ không tranh đoạt nữa."
Tô Tiểu Tiểu: "0.
Tôn chưởng quầy nói tiếp: "Không có chuyện gì nữa thì ta đi trước đây."
Nói xong, ông ta quay người rời đi.
Hôm qua ông ta bị người trong sòng bạc đánh mình một trận, trên người vẫn còn vết thương, vì không muốn Thích gia có ấn tượng không tốt, ảnh hưởng tới vụ làm ăn của Tô Tiểu Tiểu, ông ta vờ như không có chuyện gì.
Nhìn bước đi tập tễnh của ông ta, Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Này, ngươi nợ bao nhiêu tiền?"...
Lúc Tô Tiểu Tiểu và Tô Nhị Cau quay về thôn, trời đã chạng vạng.
Ba đứa nhỏ đứng đợi ở cửa thôn từ lâu, chúng đồng loạt chắp cánh tay nhỏ ra sau, nhìn chằm chằm con đường dẫn vào thôn.
Cuối cùng, nhìn thấy bóng dáng mập mạp quen thuộc, ba người không đợi nữa, chạy bình bịch bổ nhào vào người Tô Tiểu Tiểu.
Nghĩ tới việc hôm nay có lẽ sẽ vê muộn, tối qua Tô Tiểu Tiểu đã tới nói với bọn nhỏ từ trước.
Ba đứa trẻ không khóc, chúng chỉ cực kỳ nhớ nhung mùi hương của mẫu thân thôi.
Tô Tiểu Tiểu ngồi xổm xuống đất, ba đứa nhóc nhào vào lòng nàng, hít hà mùi hương khiến bọn chúng cảm thấy yên tâm trên người nàng.
"Nương, Đại Hổ nhớ người lắm."
"Nhị Hổ cũng nhớ người."
"Tiểu Hổ nhớ người nhất!"
Có lẽ giao tiếp với đám nhóc trong thôn nhiều lên, ba đứa nhỏ nói chuyện cũng gãy gọn hơn trước, thỉnh thoảng chúng có thể nói liền một câu hoàn chỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận