Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1235: Kết Thúc Hôn Le 5

Chương 1235: Kết Thúc Hôn Le 5Chương 1235: Kết Thúc Hôn Le 5
Ngoài mặt Vệ Đình hiện lên vẻ phóng túng, nhưng ở một số chuyện lại là một người coi trọng phép tắc, lúc không nên đụng thì sẽ tuyệt đối không vượt quá quy củ, lúc nên đụng thì sẽ kiên quyết quán triệt tới cùng.
Tổ huấn của Vệ gia.
Tô Tiểu Tiểu nghiêm túc nói: "Buông tay."
Vệ Đình không buông.
Tô Tiểu Tiểu gỡ cổ tay của mình ra, bị hắn nhẹ nhàng kéo một cái, đâm đầu vào trong ngực của hắn.
Vệ Đình ôm cô đi về phía chiếc giường tân hôn màu đỏ thẫm, bàn tay phất vào móc rèm, mành rèm từ từ buông xuống, hoàn toàn che lại một thế giới nhỏ này.
Hai cánh tay của hắn chống ở hai bên cô, nhẹ nhàng áp nàng xuống, hơi thở nam tử đầy bá đạo chỉ thuộc về riêng mình hắn bao trùm cả người cô.
Căn phòng rất yên tĩnh.
Đoạn hí trên sân khấu từ phía xa truyền đến.
Tô Tiểu Tiểu chớp chớp mắt nhìn hắn.
Hắn giống như một đế vương công thành chiếm đất, cả người từ trên xuống dưới toát ra khí thế chinh phạt.
Mà trong con ngươi đen nhánh của hắn, phản chiếu lên dáng vẻ ngơ ngác của bản thân một cách rõ ràng.
Tô Tiểu Tiểu: Khoan đã, sao lại có chút không giống so với bản thân tưởng tượng vậy?
Ngón tay như ngọc của Vệ Đình, nhẹ nhàng vén mái tóc bị xoã ra trước trán của nàng, sau đó vuốt ve gò má hơi nóng của nàng: "Không thể tắt nến long phụng được, nếu như nàng thấy xấu hổ, có thể nhắm mắt lại."
“Ta... ưm....
Tô Tiểu Tiểu vừa muốn mở miếng, hắn lại cúi người xuống che kín nàng.
Hắn nắm chặt vòng eo mềm mại của nàng, dâng toàn bộ thành kính của hắn lên.
Trước khi Tô Tiểu Tiểu hoàn toàn choáng váng, trong lòng thầm nghĩ, ta chỉ là muốn nói, để ta gỡ phượng quan xuống trước đã, thật sự rất căng da đầu đấy...
Xoạch.
Phương quan vướng víu bị ném ra ngoài.
Y phục cũng bị ném ra ngoài từng lớp từng lớp một, rơi lả tả trên đất.
Vệ Đình của đêm nay vô cùng khác lạ. Lúc trước kéo cái tay cũng bị hắn coi như là một con thú dữ, lúc đó nàng đã nghĩ rằng, với mức độ bảo thủ này của Vệ Đình, có phải đến lúc động phòng hoa chúc cũng chỉ có thể cọ xát y phục hay không?
Sự thật chứng minh, nàng sai rồi, sai lâm to lớn.
Chiếc áo yếm thêu hoa sen hồng uyên ương nghịch nước bị ném ra ngoài, nhẹ nhàng rơi lên trên đống y phục nằm ngổn ngang.
Gió nhẹ lướt qua, làm lay động mồ hôi và hương thơm trên cơ thể quyến rũ.
Trăng non dần dần ẩn nấp sau những tang mây, Ngũ Hổ ở trên cây cũng xấu hổ chôn vùi khuôn mặt mình vào cái cánh.
(Mấy câu sau là lời tác giả)
*x**%
Gánh hát trong phủ đã hát nguyên cả một đêm, lúc nhạc hết người tan thì chân trời đã xuất hiện một vệt màu trắng bạc nhò.
Trong hôn phòng tràn đầy chữ hỉ to màu đỏ thẫm, nến long phượng cháy hết đến giọt cuối cùng, tất cả trở nên yên tĩnh.
Ngũ Hổ mơ mơ màng màng, hai mắt hiện ra sao vàng, cuối cùng cũng không chống đỡ được nữa, bộp bộp bộp, nó rơi từ trên cành cây xuống dưới đất.
Tô Tiểu Tiểu bị tiếng chim hót líu lo đánh thức.
Nàng không biết bản thân rốt cuộc đã ngủ bao lâu rồi, bây giờ là sáng hay đêm, nàng chỉ cảm thấy toàn thân đều đã kiệt sức rồi, đến cả ngón tay và ngón chân cũng thấy đau nhức.
Nàng thử ngồi dậy, lại phát hiện căn bản không có chút sức nào để dậy nổi.
"Tỉnh rồi à?"
Dựa vào âm thanh quen thuộc, nam nhân nào đó tinh thần sảng khoái đẩy cửa bước vào.
Hắn tiện tay đóng cửa lại, thắp đèn trong phòng lên.
Ký ức của Tô Tiểu Tiểu nói chung vẫn còn nguyên đó, mấy cái tư thế không thể nói thành lời, giống như sách ảnh đầy màu sắc bản thân xem lén ở trong ổ chăn trước đêm đại hôn, từng bức từng bức hiện lên trong đầu, không thể nói là mãnh liệt hơn, nhưng cũng gân như vậy.
Rõ ràng là nàng ăn thịt, nhưng kết quả là, rốt cuộc là ai ăn ai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận