Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1838: Vả Mặt 2

Chương 1838: Vả Mặt 2Chương 1838: Vả Mặt 2
Tô Tiểu Tiểu là người đầu tiên dám kiêu ngạo trước mặt Thánh Nữ như thế.
Tốt lắm, nàng ta càng không thoải mái thì nàng lại càng vui vẻ.
"Làm phiền nhường đường, nhường đường một chút."
Tô Tiểu Tiểu chen chúc trong đám người đi ra ngoài.
Lý Uyển đoán nàng sẽ tới nên đã sớm đưa mấy đứa trẻ ra hẻm phía sau đợi nàng.
Tô Tiểu Tiểu tìm được xe ngựa, nàng chào hỏi Phù Tô rồi vén rèm chui vào xe ngồi.
"Nương!"
Ba đứa trẻ mừng rỡ thi nhau nhào vào lòng nàng.
Đại Hổ, Nhị Hổ là nhanh nhất, Tiểu Hổ không tranh được với các ca ca, lại không chen vào được nên vô cùng sốt ruột.
"Tiểu Phủ cũng muốn! Tiểu Phủ cũng muốn!"
Tô Tiểu Tiểu tươi cười ôm cậu bé vào lòng.
Ba đứa trẻ đều vùi vào lòng nàng liên tục cọ xát.
Mấy ngày không được gặp nương nên cả ba đứa đều muốn ngửi mùi hương của nương!
Trái tim Tô Tiểu Tiểu mềm nhữũn.
Cô xoa đầu ba đứa trẻ, trong lòng, trong mắt chỉ có mỗi ba đứa trẻ.
Lý Uyển mỉm cười vui vẻ.
Nói một câu không nên chưa, lúc mới biết Thất đệ muội mang thai nàng ấy lo lắng Thất đệ muội có con của riêng mình rồi liệu có còn yêu thương Đại Hổ, Nhị Hổ, Tiểu Hổ như trước nữa không.
Nhưng trong khoảng thời gian ở chung trên đường đi nàng ấy đã xem rõ ràng rồi.
Trong mắt Thất đệ muội, ba đứa trẻ không khác gì con ruột của nàng, quả thực chính là trưởng tử, thứ tử và tam tử của nàng.
Vệ Hi Nguyệt cũng rúc vào lòng Lý Uyển.
Lý Uyển cúi đầu nhìn cô bé, hỏi: "Hi Nguyệt không chào Thất thẩm thẩm à?”"
Vệ Hi Nguyệt chào Tô Tiểu Tiểu: "Thất thẩm thẩm”"
Tô Tiểu Tiểu khẽ cười khen: "Hi Nguyệt ngoan lắm."
Nàng cũng thích Hi Nguyệt, một bé gái ngọt ngào đáng yêu khiến người ta chỉ muốn nâng trong lòng bàn tay.
Lý Uyển hỏi: "Thất đệ muội, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Người đó là ai?" "Thánh Nữ Nam Cương.' Tô Tiểu Tiểu nói.
Lý Uyển khẽ biến sắc, ngay trước mặt bọn trẻ nên nàng ấy không tiện hỏi nhiều, chỉ nhìn Tô Tiểu Tiểu với ánh mắt dò xét.
Tô Tiểu Tiểu hiểu ý, nàng cười nói: 'Muội không sao. Chẳng phải cha dẫn Tiểu Hổ đi tìm mọi người sao? Cha đâu rồi ạ?"
"Sau khi tìm được chúng ta thì cha đã quay về rồi." Lý Uyển nói: "Ta lo cha lạc đường nên đã phái Phù Tô âm thầm đi theo ông áy, Phù Tô tận mắt nhìn thấy người đã đi vào trong viện rồi."
Tô Tiểu Tiểu gật đầu: "Thế thì tốt."
Tô Tiểu Tiểu còn phải đi tìm Mị Cơ nên không thể ở đây lâu.
Ba đứa trẻ không nỡ rời xa nàng nên muốn thơm thơm mấy cái mới bằng lòng nhả tay.
Mi Cơ bị thương, sau khi Tô Tiểu Tiểu dẫn Thánh Nữ đi, nàng ta tìm một chỗ gần đó để trốn.
Tô Tiểu Tiểu đi tìm nàng ta theo ký hiệu để lại.
Nàng ta đang ở trong một chuồng ngựa bị bỏ hoang, vẻ mặt u oán.
Chuông ngựa quá dơ bẩn, sau khi quay vê nàng ta muốn tắm hết mười thùng nước!
"Mi Cơ." Tô Tiểu Tiểu ngồi xổm xuống bắt mạch cho nàng ta rồi đổ hai viên thuốc trị nội thương để Mi Cơ uống.
Mi Cơ không cam ngay mà săm soi nhìn Tô Tiểu Tiểu từ trên xuống dưới: "Ngươi làm thế nào mà thoát khỏi nàng ta vậy? Không sao chứ?”
Tô Tiểu Tiểu nói: "Nàng ta gặp chút chuyện phiền toái nên không có thời gian quan tâm đến ta, ta không sao. Chúng ta rời khỏi đây trước đã."
"Ừm”" Mi Cơ nắm lấy bàn tay Tô Tiểu Tiểu giơ ra.
Hai người vừa ra khỏi chuồng ngựa thì chạm mặt Vệ Đình đang đi tìm người.
Vệ Đình vừa đánh nhau với Lãnh Tử Lăng nên chịu chút vết thương ngoài da, nhưng chút thương tích đó chẳng ảnh hưởng gì đến hắn.
"Hai người thế nào rồi?" Hắn hỏi.
Tô Tiểu Tiểu đỡ lấy Mi Cơ, đáp: "Mi Cơ trúng một chiêu của Thánh Nữ, chỉ sợ phải tĩnh dưỡng mấy ngày, ta tạm thời không sao. Còn chàng?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận