Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 941: Phat Hien 2

Chuong 941: Phat Hien 2Chuong 941: Phat Hien 2
Giọng điệu của ông chủ Lâm trở nên nghiêm túc: "Ke nào không có mắt đem Bình Nhi cô nương biến thành như thế này?"
Gã sai vặt oan uổng nói: "Ông chủ, lúc mới đến đây nàng ta đã như thế này. Bọn tiểu nhân không hề đụng đến nàng ta dù chỉ là đầu ngón tay!"
Ông chủ Lâm nhìn Bình Nhi: "Bình Nhi cô nương?"
Bình Nhi trốn bên cạnh Vệ phu nhân.
Vệ phu nhân lấy ra một xấp tiên ném lên bàn.
"Khế ước bán thân"
Bà ta nói.
Ông chủ Lâm mỉm cười đầy ẩn ý, ngoắc tay gọi gã sai vặt phía sau.
Gã sai vặt thở dài, móc khế ước bán thân từ trong ngực ra, đặt lên lòng bàn tay của ông chủ Lâm.
Ông chủ Lâm trầm giọng nói: "Cho ta làm gì? Đưa cho Vệ phu nhân!"
"Vâng." Gã sai vặt giơ tờ giấy bán thân đưa cho Vệ phu nhân.
Bình Nhi do dự một lúc rồi run rẩy nhận lấy.
Vệ phu nhân đứng lên: “Chúng ta đi thôi."
"Vệ phu nhân.”
Ông chủ Lâm gọi bà ta lại.
Vệ phu nhân bình tĩnh hỏi: "Con còn việc gì nữa không?"
Ông chủ Lâm cười nói: "Nếu Vệ phu nhân muốn nha hoàn thì cứ phái người trực tiếp tới hỏi, không cần phải đích thân tới cửa, hơn nữa tiên cũng không cần, nếu như chúng ta biết nàng là nha hoàn của phu nhân, chúng ta nhất định sẽ lấy lễ đối đãi với nàng, lại đưa người của Vệ phu nhân đến phủ."
Vệ phu nhân phớt lờ hắn ta, mang theo Bình Nhi rời đi mà không ngoảnh đầu lại.
Gã sai vặt lẩm bẩm: "Ông chủ, cứ thả người đi như vậy sao... Kẻ kia vô liêm sỉ nợ sòng bạc của chúng ta một số tiền rất lớn... Chỉ bán muội muội mình để trả nợ thôi... Đã tiện nghi cho hắn ta lắm rồi "
Ông chủ Lâm nhìn bóng lưng Vệ phu nhân dần dần biến mất trong màn đêm, phe phẩy quạt lẩm bẩm: "Ngươi biết cái gì? Người này không phải là người chúng ta có thể đắc tội."
"Ông chủ."
Một gã sai vặt khác vội vàng bước vào phòng và thì thâm vào tai hắn ta vài lời. Ông chủ Lâm cau mày: "Lời này là thật?"
Cực kỳ chuẩn xác,' Gã sai vặt nói.
Ông chủ Lâm không hài lòng nói: "Sao ngươi không sớm nói cho ta biết?"
Gã sai vặt giải thích: "Tối nay ngài mới quay lại..."
Ông chủ Lâm đập chiếc quạt xếp xuống bàn: "Lão Hà làm việc thế nào vậy? Hắn dễ dàng bị triểu đình bắt như vậy...
Lão Hà... triều đình...
Hà hộ pháp sao?
Sòng bạc này... là sào huyệt của Bạch Liên Giáo? !
Sau khi ông chủ Lâm và gã sai vặt cũng đi ra ngoài, Tô Tiểu Tiểu kéo rèm bước ra ngoài.
Người quản sự bước tới: "ong chủ Lâm, có một cô nương vừa mới vào..."
"Cút!
Ông chủ Lâm tức giận đến mức không quan tâm đến cô nương chó má gì đóI
Người quản sự thở dài: "Vâng, vâng."
Hắn ta quay đầu lại, nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu đang đứng ở hành lang: "Cô nương, người cô muốn gặp đã tìm được chưa?”
Tô Tiểu Tiểu bình tĩnh nói: "Ồ, ta nhìn lầm rồi, người đó không phải, ta đi trước!"
Quản sự khách khí nói: "Ngài đi thong thả"
"Cô nương! Cô nương!"
Người đàn ông đang cá cược lớn nhỏ lao tới với đôi mắt đỏ ngầu, dùng hai tay nắm lấy vai Tô Tiểu Tiểu.
"Cô nương, ta thua sạch rồi! Hãy giúp ta giành lại với!"
Tô Tiểu Tiểu bình tĩnh nhìn hắn ta: "Buông ra."
Người đàn ông lo lắng nói: "Cô nương! Chỉ cân ngươi giúp ta giành lại, Ngươi sáu ta bốn! Không! Ngươi bảy, ta ba! Ngươi bảy ta ba cũng có thể được!"
"Không có hứng thú.' Tô Tiểu Tiểu nói xong, đẩy người rời đi.
"Ngươi không thể làm vậy với ta được——" Người đàn ông lao tới bắt lấy Tô Tiểu Tiểu.
Người quản sự nháy mắt với tráng hán ở một bên, tráng hán xông tới đẩy người này xuống đất, lấy hai tay ra sau lưng.
Người đàn ông liều lĩnh giãy giụa:"Cô nương! Cô nương, hãy giúp ta đặt cược lần nữa——”
Bạn cần đăng nhập để bình luận