Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 830: Thái Hậu Biết Chân Tướng 1

Chương 830: Thái Hậu Biết Chân Tướng 1Chương 830: Thái Hậu Biết Chân Tướng 1
Hồ Cửu Sinh hỏi: "Vĩnh Thọ Cung... Vẫn là vị Tô đại phu đó đang chữa trị cho Thái hậu sao?”
Trương thái y đến sớm nhất, đem tin tức mình nghe được nói lại: "Không có, vị Tô đại phu đó tối qua đã xuất cung rồi."
Lý thái y không vui nói: "Thái hậu bệnh nặng đến như vậy, nàng ta cứ thế đi rồi? Quá không ra gì!"
Vạn thái y cười ha hả nói: "Một tiểu nha đầu lớn lên ở dân gian, ngươi mong đợi nàng giống một thái y thực thụ được sao."
Lý thái y bất mãn nói: "Nàng rốt cuộc có đến không? Không đến thì nói một tiếng chứ, chúng ta có cần tới Vĩnh Thọ cung bắt mạch bình an nữa không?"
Mọi người đồng loạt nhìn Hồ Cửu Sinh.
Hồ Cửu Sinh ngồi xuống vị trí của mình, mở một hồ sơ bệnh án án ra, nghiêm mặt nói: "Đương nhiên phải đi bắt mạch bình an cho Thái hậu. Chư vị không nên lơ là, bệnh của Thái hậu vẫn phải do Thái y viện chúng ta chữa trị. Bệnh sỏi kênh thính giác chỉ là bệnh đột phát cấp tính, thứ thực sự khiến Thái hậu phải nằm liệt giường chính là căn bệnh nan y lâu năm của bà. Đây mới là vấn đề nan giải nhất."
Vạn thái y vội phụ họa: "Viện phán nói không sai, nha đầu kia chẳng qua chỉ trị chứng sỏi kênh thính giác thôi, Thái hậu vẫn đang nằm trên giường không dậy nổi... Cũng không thấy người của Vĩnh Thọ cung tới bốc thuốc... Nha đầu kia chắc là bó tay hết cách trước bệnh của Thái hậu rồi nhỉ?"
Lại một gã thái y nói: "Đúng vậy, hay là nhà họ chỉ giỏi trị chứng sỏi kênh thính giác thôi?"
Một gã thái y khác nói: "Theo ta thấy, chắc là ăn hên thôi?"
Mọi người mồm năm miệng mười, càng bàn lâu càng không tin Tô Tiểu Tiểu trị bệnh cho Thái hậu bằng vào y thuật cá nhân xuất sắc.
"Đã giờ này rồi vẫn chưa nghe tin nàng tiến cung, hẳn là không tới rồi."
"Trị không được, đương nhiên sẽ không đến tự rước lấy nhục!"
"Cái đó... nghe nói là ý của Thái hậu."
"Chỉ giáo cho?"
"Thái hậu nói Tô đại phu không trị được bệnh của mình, bảo nàng đừng tới nữa."
"Thái Hậu chưa từng nói mấy câu kiểu này với Thái Y Viện chúng ta đúng không? Ngay cả Thái hậu cũng nhìn ra y thuật của nàng ta không hề xuất sắc! Nàng ta chỉ là mèo mù đụng phải chuột chết, chẳng biết chút y thuật nào cải"
"Khụ khụ!"
Chu thái y nặng nề ho khan vài tiếng. "Sao vậy lão Chu..." Trương thái y nhìn theo ngón tay của Chu thái y, nghẹn giọng.
Đúng là ban ngày không thể gọi người, buổi tối không thể kêu quỷ mà, nha đầu này mới nhắc một cái sao đã đến rồi?
"Nàng, nàng tới lâu chưa?" Trương thái y lấy tay che miệng hỏi.
Chu thái y rít ra mấy chữ từ kẽ răng: "Lâu lắm rồi, từ khi các ngươi nói nàng ăn hên, nàng đã đứng ở đó."
Trương thái y nháy mắt đỏ mặt: "Sao ngươi không nói sớm?"
Chu thái y tiếp tục gượng gạo nói: "Ta nháy mắt với các ngươi, cả đám các ngươi mù hết rồi, ta còn làm gì được nữa?"
Tất cả bọn họ đều là thái y có tư lịch, trình độ y thuật tạm chưa đề cập, nhưng nói xấu sau lưng người ta còn bị chính chủ bắt tận mặt, đúng là xấu hổ ê chà.
Tô Tiểu Tiểu bình tĩnh cười: "Chào buổi sáng chư vị thái y."
Mọi người ngượng ngùng: "Chào buổi sáng, chào buổi sáng."
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười: "Buổi sáng nấu chút dược thiện, tới chậm, khiến chư vị chờ lâu sốt ruột."
Trương thái y ngoài cười nhưng trong không cười: "Không, không sao. Tô đại phu, ngươi tới Thái y viện bốc thuốc à?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ta tới lấy hồ sơ bệnh án của Thái hậu, tiện thể tính hỏi chư vị vê bệnh sử của Thái hậu."
Trương thái y quay đầu nhìn Hồ Cửu Sinh.
Ông ta là viện phán đại nhân đương nhiệm, chuyện này do ông ta định đoạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận