Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 91: Hop Tac 1

Chuong 91: Hop Tac 1Chuong 91: Hop Tac 1
Nhiều món hắn chưa từng động tới bao giờ, giờ đây ăn thử thế mà không ngừng lại được.
Tô Nhị Cẩu ăn xong miếng cơm cuối cùng: "Tỷ tỷ, ngày mai chúng ta ăn cái gì?"
Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ một lúc: "Óc heo hầm?"
Vệ Đình: "II"
Vào ban đêm.
Tô Tiểu Tiểu đến để cắt chỉ cho Vệ Đình
Miệng vết thương khép lại cực kì đẹp, chỉ còn một đường thẳng nho nhỏ.
Trước đây vệ Đình cũng đã từng khâu vết thương nhưng nó không hoàn hảo bằng của nàng.
Tất nhiên, hắn là nam nhân hắn cũng chẳng quan tâm trên cơ thể mình có để lại sẹo hay không.
Hắn chỉ cảm thấy khó hiểu, làm sao một nha đầu quê mùa lại có thể có y thuật xuất sắc như vậy?
Tô Tiểu Tiểu: "Cái đó..."
"Có người trên mái nhài"
Vệ Đình dùng một tay che miệng nàng lại, tay kia thổi một tiếng, thổi tắt ngọn nến trên bàn.
Căn phòng chìm vào bóng tối.
Tô Tiểu Tiểu ngồi xổm trên mặt đất, làm tư thế ôm lấy hai chân hắn rất kỳ lạ.
Tô Tiểu Tiểu cảm thấy tư thế này có chút kỳ lạ.
Trái phải là đôi chân dài của hẳn, phía trước thì...
Không thể tiến lên được.
Nàng muốn ngả người ra sau, nhưng Vệ Đình nghĩ nàng không giữ được thăng bằng mà sắp ngã nên đã có lòng đỡ nàng lại.
Tô Tiểu Tiểu: "..."
Tô Tiểu Tiểu chỉ có thể ngồi xổm tại chỗ.
Sự chú ý của Vệ Đình tập trung chủ yếu dùng để cảnh giác với vị khách không mời mà đến trên mái nhà, nhất thời không chú ý tới tư thế lúng túng của hai người.
Phản ứng đầu tiên của hắn là đối phương là vì hắn và đứa trẻ mà tới.
Đứa bé lúc này đang cùng Tô Nhị Cẩu chơi đùa ở sân sau, ba lớn một nhỏ làm cả sân tràn ngập tiếng cười
Hắn đã đã chuẩn bị tốt để tối nay giết người rồi, nhưng làm hắn ngạc nhiên chính là, dường như vị khách không mời trên mái nhà lại không có dấu hiệu ra tay. Hắn không cảm nhận được bất kỳ ác ý nào trong khí tức của người khác.
Đối phương chỉ dừng lại trên mái nhà một lúc rồi lặng lẽ rời đi.
Khả năng đối phương chỉ có một mình sợ hãi nên không ra tay.
Đứa bé ở ngay dưới tâm mắt của đối phương, nếu đối phương thật sự tới bắt được đứa bé, hắn cũng sẽ không kịp thời đi cứu.
Cho nên... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Người đó là ai?
Là đến vì hắn phải không?
Tiểu mập mạp Tô Tiểu Tiểu bị tê liệt vì ngôi xổm quá lâu.
Nàng cảm thấy thực sự khó chịu nên nắm lấy cánh tay của Vệ Đình, mượn sức đứng dậy.
Lúc này, Vệ Đình cúi đầu hỏi nàng: "Có phải là nhắm vào ngươi——"
Lời còn chưa nói hết, khóe môi đã chạm vào trán Tô Tiểu Tiểu.
"Ngươi hôn ta?”
Tô Tiểu Tiểu mở to mắt.
Vệ Đình mặt không đổi sắc nói: "Ngươi đụng phải ta, rõ ràng là ngươi lợi dụng ta."
Tô Tiểu Tiểu thẳng lưng, vặn eo béo một cái: "Ta chân tê rồi, đứng cũng có nổi đâu. Ai bảo ngươi đột nhiên cúi đầu chứ?"
Vệ Đình chết cũng không chịu thừa nhận đó là lỗi của mình: "Là ngươi lợi dụng ta, ngươi khinh bạc ta."
Tô Tiểu Tiểu lộ ra hàm răng trắng tinh
“Ta khinh bạc ngươi đúng không?”
Nàng tức giận cười.
Vệ Đình hừ lạnh.
Trong lòng Tô Tiểu Tiểu lửa giận nổi lên, ác niệm càng ngày càng hung hãn!
Nàng nheo mắt lại, đột nhiên nghiêng người, đẩy hắn vào đầu giường, bỗng chốc hôn lên mặt hắn I
“Đây mới là khinh bạc thật này!"
Nàng mạnh mẽ độc đoán nói
Vệ Đình cứng đờ.
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên không đúng lắm
Tô Tiểu Tiểu cảm thấy ớn lạnh sau gáy, nàng chớp mắt từ từ quay đầu lại.
Chỉ nhìn thấy Tô phụ, Tô Nhị, Tiểu Ngô Thị và ba tiểu Đậu Đinh đang đứng há hốc miệng ở Chương 2L HIỢP iaC Ì cửa Tô Tiểu Tiểu: "..."...
Bạn cần đăng nhập để bình luận