Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1606: Tiểu Biệt Thắng Tân Hôn 1

Chương 1606: Tiểu Biệt Thắng Tân Hôn 1Chương 1606: Tiểu Biệt Thắng Tân Hôn 1
Đáy mắt Vệ Đình hiện lên một tia chán ghét, nhưng mà sức lực cả người hắn đều bị rút cạn, còn đáng sợ hơn trúng xuân dược.
Thiếu nữ nhướng mày cười: "Hàn thúc, cõng hắn đi!"
Nàng ta vừa dứt lời, cách đó không xa truyền đến một tiếng vang bẻ gãy nghiên nát phá không, một mũi tên kim sắc ngang trời xuất thế, bắn về phía thiếu nữ.
"Tiểu thư!"
Nam tử trung niên đại kinh thất sắc đẩy thiếu nữ ta, vai phải của ông ta bị bắn xuyên qua, một cảm giác đau nhức đánh úp lại, cả khuôn mặt ông ta đều vặn vẹo vào nhau.
Thiếu nữ tức giận nói: "Người nào?"
Nàng ta nhìn mọi nơi, không thấy người tới, vì thế nàng ta ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy trên vách đá huyền nhai một người nữ tử mặc da thú kéo kim cung đón gió mà đứng, ánh mắt tràn ngập sát khí.
Dãy núi tuyết trắng ở phía sau nàng, nàng như thần nữ thiên địa sinh dục ra.
Nàng vừa động tay, bắn ra một quả cơ quan trảo chế trụ huyền nhai đá ngầm.
Nàng bắt lấy cơ quan nội dây thừng, như vỗ cánh ưng, như thần cửu thiên, phần phật bay xuống.
Nàng quỳ một gối xuống đất dừng ở trên nền tuyết, thi triển khinh công vài bước tiến lên, một chiêu quật ngã thiếu nữ!
Ngay sau đó nàng dẫm một chân lên ngực thiếu nữ, dẫm nha đầu không biết sống chết này thật mạnh về mặt đất!
Thiếu nữ đau ứa ra nước mắt.
Tô Tiểu Tiểu không thương hại chút nào, ánh mắt nàng lạnh băng mà nhìn nàng ta: "Doat tướng công của ta, bằng ngươi cũng xứng!"
Ngực thiếu nữ gần như bị dẫm chặt đứt, nàng ta vừa đau lại khó chịu, cảm giác mình sắp không thể hít thở nổi.
Nàng ta chưa bao giờ gặp nữ nhân đáng sợ như thế, đi lên không nói một câu, đã quật ngã nàng ta.
Nàng ta cảm nhận được sát khí của đối phương, đối phương là thật sự muốn giết nàng.
"Đừng giết nàng!"
Nam tử trung niên trúng một mũi tên lảo đảo đi vài bước về phía Tô Tiểu Tiểu, ông ta che lại cánh tay đau nhức, ứa ra mồ hôi lạnh nói: "Ta cho các ngươi giải dược!"
Tô Tiểu Tiểu bình tĩnh nói: "Giết các ngươi, giải dược cũng là của tal" Nam tử trung niên nghẹn lại.
Ông ta há miệng thở dốc, cố gắng khuyên nói: "Chỉ là ta chỗ ta cũng có độc dược, ngươi không phân biệt rõ...
Tô Tiểu Tiểu lạnh nhạt mà nhìn về phía ông ta, chân vẫn đạp thiếu nữ ở trên mặt đất: "Ta là đại phu, cũng là dược sư, ngươi nói ta không phân biệt được sao?”
Nam tử trung niên nhìn nữ tử xa lạ trước mắt, tuy là lân đầu tiên gặp, nhưng trực giác nói cho ông ta, nàng không nói dối.
Ông ta nhìn thiếu nữ sắp bị dẫm chết, khẽ cắn môi, nói: "Nàng là thân muội muội thánh nữ Nam Cương, ngươi thả nàng ra, thánh nữ Nam Cương sẽ đồng ý một thỉnh cầu của ngươi, chỉ cần không phải quá phận."
Cuối cùng ông ta bổ sung một câu.
Nghe được Nam Cương, vẻ mặt Tô Tiểu Tiểu khẽ nhúc nhích.
Nàng nói với nam tử trung niên: "Lấy giải dược tới."
Nam tử trung niên cho rằng nàng là bị uy danh của thánh nữ Nam Cương kinh sợ, thâm thở phào một hơi, từ túi tiền bên hông lấy ra một bình thuốc: "Chỉ còn lại có hai viên."
"Ta không cần." Tô Tiểu Tiểu nói.
Nam tử trung niên ngẩn người, nàng là ai? Vì sao không cần giải dược?
Không kịp tự hỏi nghi hoặc trong lòng, ông ta nói: "Ta muốn nói chính là, hai viên là một người một viên."
Bất luận nàng có cần hay không, chút thuốc này cũng không cứu được hai nam nhân bên kia.
"Trước cho ta." Tô Tiểu Tiểu nói.
Nam tử trung niên đưa bình thuốc trong tay cho nàng.
Tô Tiểu Tiểu giơ tay chỉ: "Đừng nghĩ trốn, người kia sẽ bắn thủng các ngươi."
Nam tử trung niên nhìn lại đỉnh núi Tô Tiểu Tiểu vừa mới bay xuống, chỉ thấy nơi đó không biết khi nào đứng một thiếu niên huyền y trong tay thiếu niên cam kim cung nha đầu này vừa mới dùng, vẻ mặt lạnh băng mà nhìn bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận