Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2310: Đoạt Vị 1

Chương 2310: Đoạt Vị 1Chương 2310: Đoạt Vị 1
Tưởng Biên Tu bấm bụng dâng thánh chỉ mới viết xong lên cho thái hậu.
Trình công công cầm thánh chỉ tới, giao cho Thái hậu.
Thái hậu mở ra nhìn thoáng qua: "Mấy người các ngươi, ra ngoài điện chờ."
Mấy người bọn họ đứng dậy lui ra ngoài.
Thái hậu đạo: "Phúc Đức Toàn, ngươi ở lại."
Phúc công công ở lại mà trong lòng run sợ.
Sau khi Tưởng Biên Tu thái giám chưởng ấn, thái giám chấp bút ra ngoài, thái hậu nhìn về phía Phúc công công: "Ngươi đúng là nô tài tốt của bệ hạ."
Phúc công công quỳ xuống: "Thái hậu thứ tội!"
Thái hậu không nhanh không chậm đi đến trước giường, quăng thánh chỉ vào huân lô.
Những đường gân xanh trên trán Cảnh Tuyên Đế nổi lên.
Thái hậu nhàn nhạt nhìn xem ông ta: "Lập lão nhị làm thái tử? Con có từng suy nghĩ đến hậu quả hay không?"
Cảnh Tuyên Đế nhìn chằm chằm thái hậu.
Thái hậu: "Con chỉ có hai lựa chọn, lập lão tam, hoặc là lập cháu của Nam Dương Vương cháu.'
Con ngươi của Cảnh Tuyên Đế rung mạnh!
Thái hậu: "Không sai, Nam Dương Vương có hậu nhân. Chỉ khi con lập một trong hai người này, ba nhà Tần, Vệ, Tô mới không mưu phản. Nếu như con cảm thấy lão nhị gánh vác được chuyện ba nhà này tạo phản, coi như hôm nay ai gia chưa từng tới đây!"
Dứt lời, thái hậu không quay đầu lại mà rời đi.
Hoàng hậu nhìn cũng không nhìn Cảnh Tuyên Đế, đi theo thái hậu ra ngoài.
"Mẫu hậu."
Hoàng hậu mở lời bên ngoài Càn Thanh Cung.
Thái hậu bi thương nhắm mắt lại: "Muốn hỏi vê cháu trai của Nam Dương Vương?”
"Không phải." Hoàng hậu lắc đầu: "Chỉ là con dâu lo lắng cho mẫu hậu."
Thái hậu: "Có lúc ai gia rất ngưỡng mộ con, chỉ có một đứa con, không cần phải lo lắng thủ túc tương tàn. Trong ba đứa cháu trai, lão nhị thân thiết với ai gia nhất, ai gia từng nuôi nó hai năm, vừa hiểu chuyện vừa biết tiến thủ... Lão tam cũng là cháu trai ruột của ai gia. Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nhưng ai bảo bọn nó sinh trong nhà đế vương? Nếu như có thể, ai gia tình nguyện chưa từng tiến cung, chưa từng làm hái hậu." Hôm sau, Thái hậu thay mặt Cảnh Tuyên Đế thượng triều, tuyên đọc chiếu thư lập thái tử.
Khi nghe tới người được lập làm thái tử là An Vương Tiêu Trọng Hoa, Tiêu Độc Nghiệp và Tiêu Thuấn Dương đều kinh ngạc.
Tiêu Độc Nghiệp cảm thấy, không phải mình thì là lão nhị, dù thế nào cũng sẽ không đến lượt lão tam.
Tiêu Thuấn Dương lại hiểu được, chắc chắn phụ hoàng sẽ sắc lập mình làm thái tử.
Tại sao lại là An Vương Tiêu Trọng Hoa?
Hắn ta quay ngoắt qua nhìn Tiêu Trọng Hoal
Tiêu Trọng Hoa ung dung tiếp nhận thánh chỉ, quỳ xuống đất khấu tạ hoàng ân.
Lão hầu gia cầm cái hốt quỳ xuống đất hành đại lễ: "Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuết Thái tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuết"
Tô Uyên, Tô Thừa: "Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuết Thái tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuết"
Văn võ bá quan nhao nhao quỳ xuống đất hành lễ.
"Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuết Thái tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuết"
Tiêu Thuấn Dương siết chặt nắm đấm.
Trời trong gió nhẹ.
Tô Huyên hôn mê hai ngày, cuối cùng cũng tỉnh.
Chuyện đầu tiên hắn mở mắt, quả nhiên chính là muốn chạy trốn.
Nào biết được vừa ra khỏi phòng, đã bị một sợi tơ cực nhỏ bó chặt hai chân.
Người hắn ta nghiêng về phía trước, ngã sấp trên bãi bỏ.
Lão nhân ngồi dưới gốc cây hải đường, nhàn rỗi nghịch kính vạn hoa.
Tô Huyên lạnh lùng nhìn ông ta một cái, quay đầu nhìn vào trong phòng, trở tay động một cái, dùng nội lực hút kiếm La Sát kiếm vào trong lòng bàn tay.
Hắn ta một kiếm chặt đứt sợi tơ trên chân, cầm kiếm đâm về phía lão nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận