Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 482: Nhan Than 3

Chuong 482: Nhan Than 3Chuong 482: Nhan Than 3
Buổi tối, ba đứa nhỏ dắt ngựa đi dạo, Tô Nhị Cau không gần không xa đi theo sau.
Tô Lão gia di chuyển ghế ra tiền viện, dưới chân ông là những dải tre mỏng mà Thác Chung Sơn làm cho.
Các dải tre đã được xử lý, loại bỏ hơi ẩm nên khô và dai.
Khi còn nhỏ, chỉ chăn gia súc không thể no bụng vì vậy ông cũng học một số nghề thủ công từ người khác, thi thoảng là học lỏm, đôi khi làm việc cho người khác, ông cũng có thể kiếm sống.
Cái sọt của con gái ông đã cũ, ông muốn làm một cái mới.
Bên ngoài có bán, nhưng một là đắt, hai là không chắc chắn và ban như ông tự làm, quan trọng nhất là sọt của con gái là để đựng hộp thuốc, vì vậy cách bố trí khác với những chiếc giỏ thông thường.
Ông đã nhiều năm không làm sọt tre, hơi khó làm nên đã bị rạch hai đường trên lòng bàn tay.
Ông thậm chí còn không cau mày, sau khi máu khô thì tiếp tục đan
Đan và đan, dần dần chiếc sọt đã có hình dáng cố định, ông cũng trở nên quen tay hơn, động tác thành thục và nhanh chóng
Tô uyên mở rèm ra, nhìn thấy Tô Thừa đang cúi đầu chăm chú đan giỏ tre.
Trong lòng chua chát, ông ta quay đầu nhìn phụ thân gây yếu bên cạnh: "Cha..."
Lão hầu gia đã tỉnh dậy một giờ trước, lần này ông ấy không hôn mê nữa, thần trí rất thanh tỉnh
Điều đầu tiên ông ấy nói là hỏi họ đang ở đâu.
Sau khi Tô Mạch giải thích vê nơi ở của gia đình, ông ấy liền ngồi dậy, bất chấp sự phản đối của Tô uyên, Tô Mạch và Phù Lang Trung.
Tô Uyên, Tô Mạch đưa tay đỡ ông ấy.
Lão hầu gia xua tay ý bảo có thể tự mình đi.
Hai cha con biết tính tình của lão hầu gia cũng không dám ép, nếu không lão hầu gia lại kích động mà ngất đi thì thật sự phiền toái.
Lão Hầu Gia chinh chiến một thời, cũng không phải vô ích, mấy ngày nay ông ấy hôn mê phần lớn là do trúng độc, hiện tại độc tố đã gần như bị đào thải hết, không thể ngay lập tức khỏe mạnh nhưng bước vài bước thì không thành vấn đề.
Ông ấy chậm rãi tiến đến trước mặt Tô Thừa.
Tô Thừa đang đan một chiếc sọt tre thì đột nhiên cảm thấy trên đầu mình có một chiếc bóng. Ông ấy có chút khó chịu ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy trước mặt mình là một ông lão, ông ấy kìm nén cơn tức giận, thản nhiên hỏi: "Ngươi là ai?"
Nhìn đôi lông mày và đôi mắt giống hệt muội muội mình, tâm trạng của lão hầu gia trở nên kích động.
"Ngươi... ngươi là Tô Thừa?”
Ông ấy hỏi với giọng điệu run rẩy.
"Đúng, là ta." Tô Thừa duỗi đôi chân dài nhức nhối, thân hình cao lớn, ngồi trên ghế rất khó khăn.
Lão hầu gia run rẩy đưa tay ra.
Tô Thừa theo bản năng ngả người ra sau, kỳ quái nhìn ông ấy: "Ông đang làm gì vậy?"
Giống quá...
Giống hắn... cũng giống như muội muội...
Nhưng còn một điều nữa cần xác nhận.
"Ngươi có thể... cho ta xem mông của ngươi được không..."
Tô Thừa thân thể run ray ông ta tức giận trừng mắt, nhảy dựng lên, dùng giọng địa phương mắng ông ấy!
Lão hầu gia Tô Thừa tát vào mặt lập tức ngã xuống đất, khó khăn nói hết câu: "Vết bớt trên..."
Nói xong, mắt lão hầu gia tối sầm lại, nghiêng đầu và ngã xuống đất.
Tô Thừa: "..."
Mười lăm phút sau, Tô Tiểu Tiểu bị buộc tỉnh lại, ngáp một cái, đi ra ngoài phòng của Tô Thừa.
Nàng đi vào phòng chính, liếc nhìn thấy Tô Uyên với vẻ mặt lo lắng, Tô Mạch với vẻ mặt nghiêm nghị, Tô lão gia có vẻ mặt khá xấu hổ.
"Không sao đâu, ngủ rồi, lát nữa sẽ tỉnh lại thôi."
Những lời này vừa nói ra, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
"Ta có thể vào xem được không?" Tô Uyên hỏi.
Tô Tiểu Tiểu gật đầu: "Được ạ."
Vì thế hai cha con đi đến chỗ của lão hầu gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận