Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 336: Hoa Ly 4

Chuong 336: Hoa Ly 4Chuong 336: Hoa Ly 4
Vẻ mặt Tô Tiểu Tiểu một lời khó nói hết: "Tô Ngọc Nương, ngươi đề cao bản thân quá à? Chưa cho người Trịnh gia đội năm sáu cái mũ xanh mà đã không biết xấu hổ nói bản thân đồi phong bại tục? Bây giờ ngưỡng cửa đồi phong bại tục thấp như vậy sao?"
Tô Ngọc Nương: '...'
Tô Ngọc Nương hỏi: "Nếu là ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?"
Tô Tiểu Tiểu nói một cách hung tàn: "Giết chết hắn tai"
Tô Ngọc Nương lần nữa: ".......
Đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện, đồng nghĩa với Tô Ngọc Nương đã trở mặt với người nhà mẹ đẻ, nàng ấy không có nhà để và.
Nàng ấy vốn nên không ngủ được, nhưng nàng ấy đã nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Hôm sau, Tô Tiểu Tiểu thức dậy làm đồ ăn sáng.
Tô Ngọc Nương khoác áo đi đến cửa nhà bếp.
Ánh sao và ánh tuyết vụn vặt chiếu lên khuôn mặt gầy gò của nàng ấy.
Nàng ấy rất suy yếu, nhưng ánh mắt của nàng ấy có sự kiên định chưa bao giờ thấy: "Đại Nha, ta đã suy nghĩ rõ ràng, ta muốn rời khỏi Trịnh gia."
Ánh mắt Tô Tiểu Tiểu không ngạc nhiên quá nhiều.
Nàng đặt cục bột đang nhào được một nửa trong tay xuống: "Ta chỉ hỏi ngươi một lần, ngươi chắc chắn chưa?"
Tô Ngọc nương nhéo nhéo ngón tay, gật đầu: "Chắc chắn, ta sẽ đi tìm Trịnh Nguyên Bác đòi hưu thư.
Ở Đại Chu, chỉ có nữ nhân phạm phải thất xuất, mới có thể bị người nhà chồng hưu về nhà mẹ đẻ.
Tô Ngọc Nương không phạm thất xuất, nên Trịnh gia không có cách nào hưu nàng ấy, trừ khi chính nàng ấy nói ra.
Nhưng dù cho không phải mình nói, thì bị hưu cũng không phải là một chuyện vẻ vang, sau này có thể bị người nói xấu sau lưng cả đời, không ngóc đầu lên làm người nổi.
Nhưng nàng ấy cũng không sợ những chuyện này, nàng ấy thà rằng bị nghìn người chỉ trỏ, cũng tuyệt đối không muốn trở lại bên cạnh nam nhân kial
Đây không phải là chuyện nhỏ.
Tô Tiểu Tiểu chỉ nói với nàng ấy một chữ: "Được."
Mấy ngày nay Trịnh Lan Tú sống cũng không thoải mái.
Đầu tiên là chuyện phiên phức ở phòng một của đệ đệ Trịnh Nguyên Bác, một là Tô Ngọc Nương không chịu quay về Trịnh gia, một là A Hương suốt ngày xúi giục Trịnh Nguyên Bác đừng đón Tô Ngọc Nương về, khiến cho không khí trong nhà ngột ngạt.
Còn chân của Phùng Quải Tử nữa.
Từ sau khi bị thương, nàng ta mời đại phu khắp trấn trên, tình trạng thương tích của Phùng Quải Tử không chỉ không đỡ hơn chút nào, còn càng ngày càng trầm trọng.
Ban đầu nói chân của hắn ta có thể sẽ bị thọt một chút, roi sau đó, đại phu trực tiếp nói rõ ngọn ngành cho nàng ta, thọt là nhẹ, tình trạng vết thương của Phùng Quải Tử lại chuyển biến xấu hơn, chỉ có cưa bỏ chân, nếu không sẽ bị lây nhiễm rất nghiêm trọng, ngay cả mạng của Phùng Quải Tử cũng khó giữ.
Trịnh Lan Tú là một nữ nhân mạnh mẽ.
Mẹ nàng ta mất sớm, trưởng tỷ như mẹ, nàng ta nuôi lớn mấy muội muội và Trịnh Nguyên Bác, sau đó cha hắn ta cưới vợ kế, nhưng vợ kế cũng không thể chiếm được tiện nghi từ trong tay nàng ta.
Dù nàng ta đối ngoại mạnh mẽ bao nhiêu thì trong xương cốt vẫn có chút tư tưởng đã ăn sâu bén rễ, Phùng Quải Tử là nam nhân của nàng ta, là gốc rễ cả đời nàng ta, nàng ta không cho phép Phùng Quải Tử xảy ra bất cứ chuyện gì.
Nàng ta đã đến Lão Tô gia gây sự.
Nàng ta cũng dạy dỗ Tô Cẩm Nương, ấn xuống đất đánh cho mấy cái bạt tail
Mặc dù Tô Cẩm Nương không thừa nhận mình cố tình, nhưng nàng ta sẽ không nghe.
Nàng ta muốn tìm người để trút hết lửa giận.
Nhưng trút giận xong, nàng ta lại rơi vào khủng hoảng và mê mang sâu sắc.
Phùng Quải Tử thực sự phải cưa bỏ một chân sao?
Người bị cưa vẫn có thể sống sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận