Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2389: Tô Mạch Ra Tay 3

Chương 2389: Tô Mạch Ra Tay 3Chương 2389: Tô Mạch Ra Tay 3
Thạch đầu trận là một trong những cơ quan đáng sợ nhất cũng phức tạp nhất của Bạch Liên Giáo.
Ngay cả Vệ Tư và Phong lão đi vào, cũng bị xoay cho choáng váng đầu óc.
Khi mặt đất rung chuyển, liên tục có những tảng đá khổng lồ phá đất mà lên.
Mười mấy tảng đá trước đó, trong chốc lát đã xuất hiện thêm mấy trăm tảng, mỗi một tảng đều giống như một hòn núi đá nhỏ.
Đồng đội một giây trước còn ở ngay bên cạnh mình, xoay người một cái đã không thấy tăm hơi.
Bọn họ dự định thông qua âm thanh để phân biệt phương hướng của đối phương, nhưng âm thanh lại càng ngày càng xa.
Hạ Hầu Ngạn nói: "Bị tách ra rồi..."
Một tảng đá lớn đánh về phía Hạ Hầu Ngạn.
Thanh Nhan kêu to: "Tứ công tử cẩn thận!"
Một đôi tay to lớn, tóm lấy bả vai của Hạ Hầu Ngạn và Thanh Nhan, đưa hai người bọn họ ra khỏi thạch đầu trận.
Sau đó lại có thêm ba tên thuộc hạ di ra.
Hai tên trọng thương không chữa được, tắt thở bỏ mình tại chỗ.
Thạch đầu trận vẫn đang mở rộng, chờ đợi thêm nữa, lại sẽ bị cuốn vào trận pháp.
Hạ Hầu Ngạn quyết định thật nhanh: "Đi"
Ngôi nhà tranh kia cũng không thấy đâu nữa, tất nhiên không phải biến mất, mà là phương hướng mà bọn họ đi ra không phải bản thân có thể quyết định.
Trận pháp thật cổ quái
Mới một chốc lát đã chia rẽ đội ngũ của hắn tal
Nhưng cho rằng như vậy là đã xong rồi sao?
Thời khắc bọn họ ra khỏi thạch đầu trận, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu.
Rất nhanh bọn họ đã gặp phải đợt cơ quan thứ hai và đợt cơ quan thứ ba, mặc dù không bá đạo như thạch đầu trận, nhưng lại là độc tiễn, lại là hỏa đao, còn có vô số sâu kiến rắn độc.
"Đồ thất đức! Xem ta có giết chết các ngươi không!"
Tô Ly lặng lẽ mai phục ở chỗ tối, nhấn xuống một cái cơ quan.
Thanh Nhan nhíu mày: "Là ong độc!"
Những thứ này, không làm chết người, lại khiến người ta vô cùng bực bội! Đây tuyết đối không phải là trò chơi mà Hạ Hầu Ngạn khát vọng.
Hắn ta cảm thấy có chút phiền.
Hắn ta ngưng thần tụ khí.
Đột nhiên, tai phải khẽ động.
Ánh mắt của hắn ta lãnh như băng, giống như mũi tên rời cung, vèo một phát lướt tới bụi hoa bên phải.
Mi tâm Tô Ly giật một cái
Không phải chứ! Bị phát hiện rồi à?!
Tô Ly nhào về phía trước với động tác kiểu chó.
Hạ Hầu Ngạn xé rách ngoại bào của hắn ta.
Tô Ly hãi hùng khiếp vía.
Suýt chút nữa, thứ bị xé nát chính là ta rồi!
Hạ Hầu Ngạn lại ra một chưởng.
Tô Ly ríu rít bò quanh cây đại thụ một hồi.
Hạ Hầu Ngạn lạnh lùng nheo mắt, một chưởng chém đứt một cây đại thụ cao ngút trời!
Tô Ly sợ đến nỗi khóc hu hul
"Đại ca nếu huynh còn không hiện thân, huynh sẽ mất đệ đệ đó!"
Hạ Hầu Ngạn bất ngờ nhướng mày: "Ồ? Vẫn còn người khác à? Vậy mà ta lại không phát hiện?"
Thân hình Tô Mạch nhảy lên, đáp xuống bên cạnh Tô Ly.
Tô Ly lập tức bò ra từ phía sau cây đại thụ, tóm lấy chân của đại ca nhà mình đứng lên, bàn tay bẩn thỉu quệt đại ca một thân bùn đất.
Đúng, cố ý đấy.
Ai bảo huynh ra muộn như vậy làm gì!
Hạ Hầu Ngạn hỏi: "Ngươi là ai?"
Tô Mạch nói: "Người giết ngươi."
Hạ Hầu Ngạn cười: "Vậy thì xem ngươi có bản lĩnh này hay không."
"Tứ gial"
Thanh Nhan muốn đi tới bảo vệ Hạ Hầu Ngạn.
Vệ Lục Lang một cước đá lên lên ngực hắn ta.
Thanh Nhan bị đạp lảo đảo lui về sau, mãi cho đến khi được một bàn tay to lớn đỡ được.
Thanh Nhan quay đầu, nhìn về phía nam nhân mặc áo choàng: "Sơn Tịch đại sư!" Chương (383. ¡O Niạch la lay 53 Vệ Lục Lang nghi ngờ nhìn thử: "Đại sư?" Nam nhân tháo cái mũ của áo choàng xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận