Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1827: Tiểu Hổ Bay, Thánh Tuyển 2

Chương 1827: Tiểu Hổ Bay, Thánh Tuyển 2Chương 1827: Tiểu Hổ Bay, Thánh Tuyển 2
Người được hắn ta gọi là công tử không ai khác chính là Tiêu Thuấn Dương đã mai danh ẩn tích đến Vương Đô.
Sáng nay Tiêu Thuấn Dương mới đến tận Vương Đô, sau khi tìm được một khách điểm để ở thì lập tức đi điều tra tin tức.
Lại nói hắn ta cũng thật xui xẻo, đám người Vệ Đình giết những tên cướp kia, kết quả hại hắn ta bị giận chó đánh mèo, trên đường đi còn gặp phải mấy đợt truy sát.
Mãi đến khi gần tới Vương Đô, đám người kia mới từ bỏ việc truy sát.
Tiêu Thuấn Dương trông rất tiêu tụy.
Hắn ta nhìn theo hướng mà thị vệ chỉ nhưng lại chỉ thấy đám đông nghìn nghịt: "Gì thế?"
"Vệ Đình... Thị vệ cũng chăm chú nhìn lại một lần nhưng không thấy bóng dáng của tên nhóc đó đâu nữa.
"Ngươi có thấy Vệ Đình không?" Tiêu Thuấn Dương nhíu mày hỏi.
Thị vệ gãi gãi đầu: "Ta thấy con trai của hắn đang ngồi trên cổ của một nam nhân, chắc là Vệ Đình."
Tiêu Thuấn Dương hỏi: "Ngươi chắc chắn không nhìn nhâm chứ?"
"Chuyện này..." Thị vệ lưỡng lự.
Tiêu Thuấn Dương lại hỏi: "Co mấy người?"
Thị vệ trả lời: "Một người."
Tiêu Thuấn Dương hơi đăm chiêu: "Bọn họ là huynh đệ sinh ba, khó có thể tách nhau ra được."
Thị vệ cũng chỉ vừa mới nhìn qua thôi, cảm thấy khá giống nhưng sau khi nghe điện hạ nhà mình nói vậy, nhận thức của hắn ta cũng bị ảnh hưởng , bỗng nhiên hắn ta cảm thấy không còn giống như trước nữa.
"Có lẽ... là thuộc hạ nhìn nhâm."
Đoàn người Vệ Đình có tất cả các giấy thông hành trên người Tiêu Thuấn Dương, nếu thật sự muốn đến Vương Đô Nam Cương, bọn họ chỉ có thể đi qua các con đường ngầm, ngoài trừ cách này thì không còn con đường nào nhanh hơn nữa.
Trừ khi bọn họ có thể lấy được giấy thông hành ở chỗ quan phủ Nam Cương.
Nhưng khả năng này gần như là không thể.
Một hoặc hai người còn có thể mua được với giá cao, nhưng cả một đoàn... hoàn toàn là chuyện viển vông.
'Khoan đã.' Đột nhiên Tiêu Thuan Dương trở nên cảnh giác.
Mấy vài thị vệ lập tức đề phòng.
"Công tử, có chuyện gì vậy ạ?"
"Chúng ta đã bị theo dõi."
Một cảm giác kinh khủng mà xa lạ khiến Tiêu Thuấn Dương là hoàng tử đến từ hoàng tộc cũng cảm thấy sợ hãi.
Một tên thị vệ hỏi: "Liệu chúng có phải là người của đám người kia đuổi vào tới tận Vương Đô không?”
Tiêu Thuấn Dương nói: "Không phải bọn họ."
Hắn ta không biết đó là ai nhưng trực giác nói với hắn ta rằng nếu tiếp tục ở lại thì cái mạng nhỏ của mình có thể sẽ không còn nữa.
Hắn ta lập tức quyết định: "Không nên ở đây lâu, trở vê khách sạn trước!"
Tiêu Thuấn Dương vội vã dẫn đám thị vệ rời đi.
Vệ Tư đội Tiểu Hổ đi ra khỏi con hẻm.
Đối với những cường giả đỉnh cao mà nói, chỉ cần chớp mắt là đã có thể từ con mồi biến thành thợ săn.
Tiểu Hổ vô cùng sốt sắng, cơ thể bé nhỏ lắc lư: "Gia gia, gia gia! Tiểu Phủ vẫn muốn xemil"...
Thánh Nữ điện.
Các đệ tử đến tham gia tuyển chọn chia nhau ngồi ở trong đình viện bên ngoài của Dược các.
Mỗi người được phân một cái án thấp, một cái bồ đoàn và một rổ đựng các loại dược liệu ngẫu nhiên.
Trên mỗi loại dược liệu có buộc dây và đánh số kí hiệu.
Bọn họ phải ghi tên từng loại dược liệu theo thứ tự lên tờ giấy, sai hai loại trở lên sẽ bị loại.
Điều đáng chú ý là các rổ dược liệu không giống nhau hoàn toàn, không thể chép bài của người khác được.
Ngôi phía trên đối diện với bọn họ là hai vị trưởng lão của Thánh Nữ điện.
Bên trái là Doãn trưởng lão, em gái ruột của Doãn lão thái gia, cô nãi nãi của Doãn Tiểu Điệp.
Bên phải là Lỗ trưởng lão, không phải đến từ tứ đại gia tộc mà có mối quan hệ sâu xa với hoàng tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận