Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1414: Vệ Gia Báo Thù 1

Chương 1414: Vệ Gia Báo Thù 1Chương 1414: Vệ Gia Báo Thù 1
Tô Tiểu Tiểu nghi ngờ nhìn về phía Vệ Đình: "Chàng không đi?"
Vệ Đình nguy hiểm mà híp mắt, lướt qua nàng vô cùng cảnh giác mà vào thư phòng.
Hắn tìm một vòng ở bên trong, không thấy nửa bóng người.
"Tìm cái gì?" Tô Tiểu Tiểu dựa khung cửa hỏi.
Vệ Đình lạnh giọng hỏi: "Vừa roi nàng đang nói chuyện với ai?"
Sắc mặt Tô Tiểu Tiểu trầm xuống: "Ngươi nghe lén ta nói chuyện?"
Vệ Đình mặt không đổi sắc: 'Không có, ta chỉ là nghe được có tiếng, muốn gõ cửa, nàng đã mở cửa ra."
Tô Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm đôi mắt hắn: "Chàng xác định?"
"Không tin thì thôi, mặc kệ nàng."
Vẻ mặt Vệ Đình cao lãnh nói xong, xoay người đi nơi giam giữ Nam Dương Vương.
Trong phòng, mấy người thương nghị xử trí Nam Dương Vương như thế nào.
Tình huống của Nam Dương Vương không giống Mạc Quy Viễn, sau lưng Mạc Quy Viễn là Bạch Liên Giáo, Bạch Liên Giáo sớm bị triều đình nắm không ít, với Mạc Quy Viễn có thể nói là thật sự hoàn toàn hiểu biết, giết Mạc Quy Viễn, tất cả nguy cơ có thể giải quyết dễ dàng.
Thế lực sau lưng Nam Dương Vương đó, tạm thời còn không rõ ràng lắm.
Giết là có thể giết, nhưng thế lực này chưa trừ, chung quy giữ lại tai hoạ ngầm.
"Nghiêm hình tra tấn." Tô Mạch đề nghị.
Vệ Đình lắc đầu: "Một chiêu này chỉ sợ vô dụng với ông ta."
"Đại ca có chủ ý gì tốt không?" Vệ Lục Lang hỏi.
"Ta không phải đại ca ngươi." Quỷ Phố phủ nhận.
Mặt Vệ Lục Lang u oán.
Quỷ Phố: "Giết là nhất định phải giết, nhưng không phải vì Vệ gia, đơn thuần là ta không thích người này.'
Vệ Lục Lang: Ngươi chế, ngươi tiếp tục chế.
Quỷ Phố nói tiếp: "Ở trước khi giết ông ta, có hai đồ vật phải lấy đến tay, một là danh sách, hai là thánh chỉ."
"Danh sách gì?" Vệ Lục Lang khó hiểu.
Vệ Đình thay Quỷ Phố trả lời nói: "Danh sách tất cả quan viên âm thầm lui tới với ông ta, khả năng cũng có hoàng thất và cung nhân."
Ông ta có thể giăng lưới ở khắp hoàng cung, giúp thế lực Bạch Liên Giáo thẩm thấu đến các đại nha thự, người âm thầm cấu kết với ông ta sợ là không ít.
"Ta đồng ý." Tần Thương Lan nói: "Nam Dương Vương đã hồi kinh, không khả năng trốn cả đời, sớm hay muộn bệ hạ sẽ phát hiện ra ông ta. Chúng ta có thể nghĩ đến, bệ hạ cũng có thể đoán được. Bệ hạ nhất định sẽ xuống tay điều tra danh sách này, chúng ta phải hành động nhanh hơn bệ hạ."
Có danh sách này, chẳng khác nào cầm nhược điểm của những người đó.
Một cao thủ tùy thân mang theo kiếm không nhất định là vì giết người, cũng có thể là vì phòng ngừa chính mình bị giết.
Vệ Lục Lang vò đầu: "Chỉ là lấy danh sách đến như thế nào? Tiểu Thất, trong tay Tiểu Tiểu có thuốc gì khiến người ngoan ngoãn cung khai hay không?"
Vệ Đình nói: "Luc ca là chỉ Ngũ Thạch Tan sao? Dùng thuốc này xác thật có thể khiến thần trí người hỗn loạn, nhưng với Nam Dương Vương công hiệu sợ là không lớn."
Người này tâm chí kiên định trình độ vượt quá lẽ thường.
Mấy người đang thương nghị, một người thị vệ vội vàng chạy tới: "Lão thái gia! Việc lớn không tốt! Không thấy con tin!"
Mấy người lập tức đứng dậy đi nơi giam giữ Nam Dương Vương, quả nhiên thấy trên giường đệm Nam Dương Vương vốn nên nằm, lúc này chỉ còn lại có vài đoạn dây thừng nhỏ, hai thị vệ trông coi té xiu ở trước giường.
"Tình huống như thế nào?" Vệ Lục Lang nhíu mày.
Tần Thương Lan sờ cổ thủ hạ: "Còn thở, là bị người đánh ngất xỉu."
Vệ Lục Lang khó hiểu nói: "Có người ở dưới mí mắt chúng ta đánh hôn mê hai thị vệ, còn mang Nam Dương Vương đi?”
Tần Thương Lan thở dài: "Thuộc hạ của Nam Dương Vương không ít cao thủ."
Tô Mạch nói: "Ta đuổi theo!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận