Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 825: Than Y Tieu Tieu 2

Chuong 825: Than Y Tieu Tieu 2Chuong 825: Than Y Tieu Tieu 2
Thái hậu nằm trên giường phượng, nhìn Tổ Tiểu Tiểu dùng miếng vải bộ kỳ quái cuốn chặt lấy cánh tay bà ấy, cùng dùng nội lực khiến cho miếng vải trở nên phồng lên...
Thực ra không phải là nội lực, mà là huyết áp kế, thổi khí nang lên.
Thái hậu không hiểu, bà ấy liền cho là nội lực.
Tiếp đó, bà ấy lại nhìn thấy tiểu nha đầu luồn món đồ nhỏ lạnh lạnh vào trọng vạt áo bà ấy, sờ tới sờ lui trên ngực bà ấy.
"Ngươi... Người đừng có quá hỗn xược!"
Bà ấy cắn răng.
Tô đại phu nghiêm túc nói: "Đây là kiểm tra, đừng cử động, nào hít thở sâu, hít vào..."
Thái hậu vừa trừng mắt với nàng, vừa thành thật hít hơi vào.
Tô Tiểu Tiểu: "Hít vào...
Thái hậu trừng mắt mà hít vào.
Lặp lại như vậy vài lân, Tô Tiểu Tiểu thu lại ống nghe khám bệnh.
Thái hậu một lúc lâu sau mới thu hồi lại nỗi xung động muốn ra ý ban cho Tô Tiểu Tiểu tội chất.
Bà ấy nhàn nhạt nói: "Nha đầu, người vẫn chưa nói ngươi và Tô Hoa Âm rốt cuộc có quan hệ thế nào."
Tô Tiểu Tiểu mở hòm thuốc ra, bỏ ống nghe khám bệnh vào trong: "Ồ, bà ấy là tổ mẫu của ta."
Thái hậu có hơi kinh ngạc: "Cha ngươi là Tô Thừa? Ngươi là nha đầu lớn lên ở dân gian đó?"
"Vâng."
Không ngờ ngay cả Thái hậu cũng đã từng nghe nói đến nàng, nàng thế này có tính là nổi tiếng đến hoàng cung rồi không?”
Thái hậu ngắm nghía khuôn mặt tròn nhỏ của Tô Tiểu Tiểu: "Dung mạo của người... Thật sự giống với tổ mẫu của ngươi..."
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Thái hậu quen biết tổ mẫu của ta?"
Thái hậu lại không tiếp tục nói nữa.
Vẻ mặt của bà ấy phức tạp nhìn Tô Tiểu Tiểu một cái, nói: "Ngươi đi đi, sau này không cần đến trị bệnh cho ta nữa, ngươi trị không khỏi."...
Thái hậu mậệt lả người, ăn cháo xong liên đi nghỉ ngơi rồi.
Công chúa Tĩnh Ninh đi vào phòng, Đào Chi đi theo phía sau nàng ấy. "Đói bụng không?" Nàng ấy nói: "Đi ăn chút gì đi."
"Được." Tô Tiểu Tiểu theo sau nàng ấy đi đến cung điện ở bên cạnh, công chúa Tĩnh Ninh để lại Đào Chi và thái giám quản sự cùng trông chừng Thái hậu.
Hai người ngồi xuống bằng ghế, tiểu thái giám đi theo hầu hạ mở hộp cơm ra, bưng ra mấy đĩa thức ăn nóng hổi.
"Ngươi cũng ăn." Tô Tiểu Tiểu nói với công chúa Tĩnh Ninh.
"Ta ăn rồi." Công chúa Tĩnh Ninh nói.
Dừng một chút, rồi nhìn về phía tiểu thái giám nói: "Múc cho ta bát canh."
Tiểu thái giám múc cho nàng ấy một bát canh gà.
Công chúa Tĩnh Ninh uống một hớp, hỏi Tô Tiểu Tiểu: "Bệnh tình của Hoàng tổ mẫu ta thế nào rồi?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Thành thật mà nói, tình hình không được tốt."
Công chúa Tĩnh Ninh buồn rầu nói: 'Không phải đã ấy đã có thể nghe thấy rồi sao? Cũng không chóng mặt nôn mửa rồi."
Tô Tiểu Tiểu giải thích: "Chứng sỏi tai là bệnh tình đột nhiên phát sinh, bệnh thật sự khiến cho Thái hậu một khi bệnh là không khỏi là do sự già yếu không thể ngăn lại được, cùng với nỗi rầu lo ngày dồn tháng chứa quá nặng."
Có một vài loại như là bệnh trâm cảm tương tự với kiếp trước, nhưng lại không hoàn toàn tương tự.
Công chúa Tĩnh Ninh nói: "Thái y cũng nói là tâm bệnh."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Tâm bệnh là một trong những nguyên nhân trong đó, việc cơ thể không khỏe ở một trình độ nào đó sẽ khiến tâm bệnh của mà ấy càng nặng thêm."
Công chúa Tĩnh Ninh lần đầu tiên nghe thấy cách nói như thế: "Nói như vậy, Hoàng tổ mẫu của ta còn có thể cứu được?"
Tô Tiểu Tiểu gật gật đầu: "Ta cân xem bệnh án và lịch sử ca bệnh của bà ấy, rồi làm thêm một vài phương án trị liệu chỉ tiết."
Công chúa Tĩnh Ninh nói: 'Cái này không khó, Thái y viện có ghi chép lại.'
Bạn cần đăng nhập để bình luận