Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 237: Trai Tim Mua Xuan 3

Chuong 237: Trai Tim Mua Xuan 3Chuong 237: Trai Tim Mua Xuan 3
"Biểu ca không phải là nên lo cho bản thân mình sao?" Cảnh Dịch quyết đoán đổi mũi nhọn: "Nghe nói ca đang muốn có thêm một biểu tẩu."
Đây là tin tức ba người Hồng Loan mang về từ kinh thành, thánh chỉ đã hạ xuống.
Hắn ta biết rõ biểu ca không muốn kết hôn.
Biểu ca đạt được binh quyền, vị kia cũng chính thức thụ mệnh Định Quốc Công, đạt được tất cả thế gia tán thành.
Có lẽ đó là ý nghĩa của cuộc hôn nhân này.
Thấy biểu ca không nói lời nào, Cảnh Dịch lại có chút hối hận vì mình nhắc tới chủ đề này.
"Có tung tích binh phù chưa?" Hạng công tử không muốn bàn luận hôn sự.
Cảnh Dịch nói: "Không có."
Hạng công tử nói: "Bệnh của ta một ngày nào đó khỏi hẳn, không thể ở lại Thanh Châu, tốt nhất là trước khi rời đi đem binh phù đến tay."
Cảnh Dịch há miệng, hỏi: "Biểu ca, binh phù thật sự quan trọng như vậy sao?"
Hạng công tử tiếp tục vẽ tranh: "Không có binh phù, không động được Vệ gia.
Cảnh Dịch nói: "Cả nhà Vệ gia chết trận, chỉ có duy nhất con út là trụ cột của gia đình, sao phải sợ?"
"Con út?" Hạng công tử nở nụ cười: "Nói cứ như là đệ lớn hơn hắn. Thiếu niên tài tử, mười bảy tuổi thi đỗ trạng nguyên, thi đỗ sáu bậc, mười tám tuổi bỏ văn tòng võ, mười chín tuổi chém đầu Hồ Liệt vương... Lên được sa trường, vào được triều đình. Cảnh Dịch, đệ cũng đừng coi thường hắn."
"Công tử, Tô cô nương tới."
Trường Bình đứng ở ngoài cửa bẩm cáo.
Kể từ khi Tô Tiểu Tiểu tố cáo các vụ hắc trạng của hắn ta, hắn ta đã không còn dám coi thường Tô Tiểu Tiểu ở trước mặt công tử của nhà mình nữa, vì vậy mà sau khi nghe tin Tô Tiểu Tiểu đến đây là chạy tới đây thông báo cho công tử của nhà mình biết trước.
Cảnh Dịch hơi giật mình, sau đó nhìn về phía biểu ca: "Ngươi kêu nàng ta tới đây sao?"
Hạng công tử cười nói: "Neu ta không tìm tới nàng ấy, vậy chẳng phải lễ vật này ngươi vĩnh viễn không đưa ra luôn sao?"
Cảnh Dịch cau mày đẹp của mình lại.
Hạng công tử thở dài một hơi: "Đáng tiếc là người ta có tướng công rồi."
Cảnh Dịch nói: "Một phần tạ lễ mà thôi, biểu ca cần gì phải suy nghĩ nhiều như vậy?"
"Được rồi, là do ta suy nghĩ nhiều." Hạng công tử mỉm cười với Cảnh Dịch, sau đó quay đầu thản nhiên nói với Trường Bình: "Thất thần ở đó làm gì? Còn không mau mời Tô cô nương vào đây đi?"
Thương Bình vội vàng xoay người đi ra khỏi viện.
Lưu Bình cũng đi theo hai người vào đây, sau này mọi việc ở học viện sẽ do hắn ta tới đảm nhiệm.
Tâm trạng ngày hôm nay của Lưu Bình giống như chơi đánh đu vậy- sinh ý hỏa bạo, vui vel Cẩm ký uy hiếp, mất mát! Thư viện cũng có sinh ý sao? Khiếp sợi
Đối với dân chúng bình thường mà nói, thư viện còn thiêng liêng hơn Cẩm ký rất nhiều, toàn bộ người ở bên trong đó là các học giả, không phải có tiền là có thể tiến vào.
Có một câu nên nói như thế nào đây?
Mọi việc đều thấp kém, chỉ có đọc sách là cao thượng, điều này cho thấy học giả được kính trọng như thế nào.
“Tô cô nương, mời.' Trường Bình nói.
Tô Tiểu Tiểu đi theo Trường Bình đến sương phòng của Hạng công tử, trong khi Lưu Bình và Tô Nhị Cẩu ở trong thư phòng nhỏ hơn để tiếp đãi khách.
Tô Nhị Cẩu có lẽ có thói quen đến đây để ngủ bù nên vừa vào nhà đã bắt đầu cảm thấy mệt rã rời.
Cậu ta chạm vào túi tiền của bản thân.
Hả? Hai cái bánh chó của mình đâu?
Nga, nhớ ra rồi, chiếc bánh bột ngô cuối cùng đã bị mọi người ở cửa sau cướp mất.
Tô Nhị Cau chép chép miệng, sau đó biến thành cá mặn mà nằm ở trên ghế, ngủi
Lưu Bình có chút co quắp mà cảm thấy bất an, hắn ta ngồi thẳng một lúc, nhưng lại cảm thấy không được tự nhiên, sau đó không nhịn được mà đứng dậy đi vòng quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận