Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 761: Phu The Da Thoai 2

Chuong 761: Phu The Da Thoai 2Chuong 761: Phu The Da Thoai 2
"Không sai." Đầu ngón tay Vệ Đình nhẹ nhàng gõ hai cái ở trên mặt bàn: "Chờ bắt lấy thích khách kia, có trò hay để xem."
Tô Tiểu Tiểu tổng cộng chỉ quen hai hoàng tử, một tam hoàng tử Tiêu Trọng Hoa, một đại hoàng tử Tiêu Độc Nghiệp, dựa theo tình thế hiện giờ tới xem, hai người ai cũng đều không đơn giản.
Ánh mắt Vệ Đình thâm thúy nói: "Đến nay hoàng đế không lập Thái Tử, chính là vì tránh cho nhi tử của mình tay chân tương tàn giống ông ta năm đó, đáng tiếc, long y kia là huyết đúc, không có ai có thể sạch sẽ ngồi lên."
Tô Tiểu Tiểu thâm chấp nhận.
Nghĩ đến cái gì đó, Tô Tiểu Tiểu lại nói: "Ngươi nói... Những thi thể dưới gác mái đó sẽ có quan hệ với đại hoàng tử sao?”
Dù sao nàng là không tin đại hoàng tử trùng hợp đi ngang qua gần đấy.
Vệ Đình trầm ngâm một lát, nói: "Án tử còn ở bước đầu giai đoạn điều tra, trước mắt tạm thời không có chứng cứ xác thực chứng minh có quan hệ với đại hoàng tử."
Có lời nói thật là đáng sợ, nhiều thi thể như vậy, cũng không biết là một cọc huyết án kinh thiên như thế nào.
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Ngươi ở dưới thấy cái gì?"
Vệ Đình nhớ nói: "Hài cốt... Không đếm được hài cốt... Hoặc ngồi hoặc nằm... Có cuộn tròn... Có nằm bò... Tư thế khác nhau."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Nghe như là bọn họ từng sống ở trong hầm, không phải đã chết lúc sau mới nâng vào."
Vệ Đình ngưng mắt nói: "Lúc ấy ánh mắt đầu tiên ta thấy, cũng có loại cảm giác này."
Tô Tiểu Tiểu hít cái mũi.
"Làm sao vậy?" Vệ Đình cổ quái nhìn nàng.
Tô Tiểu Tiểu thò lại gần, bắt lấy vạt áo hắn ngửi ngửi ở trên người hắn, lại xốc màn xe lên, ngửi ngửi bên ngoài.
"Vệ Đình, ngươi ngửi được không?”
Vệ Đình cổ quái hỏi: "Ngửi được cái gì?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Mùi hương, mùi trong hầm."
Vệ Đình nhíu mày: "Hâm có có mùi?"
Hắn chỉ ngửi thấy hư thối và tanh tưởi.
"Dừng xe!" Tô Tiểu Tiểu nghiêm mặt nói. Phù Tô vội vàng dừng xe ngựa lại.
Tô Tiểu Tiểu vén rèm lên nhảy xuống xe ngựa.
Vệ Đình vội vàng đuổi kịp.
Bước chân Tô Tiểu Tiểu nhanh hơn ở nông thôn rất nhiều, thân pháp cũng trở nên phá lệ linh hoạt, nàng vào một gian thư phòng.
Lão bản thư phòng hỏi nàng là mua sách hay là mua bản vẽ, nàng lại từ cửa sau đi ra ngoài.
Lão bản không hiểu ra sao.
Rốt cuộc lại tới người nữa.
Đôi mắt lão bản sáng ngời: "Vị này công..."
Vệ Đình cũng rời khỏi.
Tô Tiểu Tiểu đuổi theo vào một ngõ nhỏ trống rỗng, nhíu mày: "Mất dấu."
Vệ Đình ngửa đầu nhìn: "Không mất dấu."
Tô Tiểu Tiểu: "Hả?"
Vệ Đình thi triển khinh công, nhảy lên nóc nhà, bắt lấy một bóng dáng lén lút, không chút khách khí ném người xuống dưới!
WA —"
Người nọ hét thảm một tiếng, ngã trên mặt đất như chó ăn cứt!
Gã ta không rảnh lo đau đớn, bò dậy muốn trốn, Vệ Đình cũng đã vững vàng dừng ở phía trước gã ta.
Gã ta hoảng sợ nhìn Vệ Đình, lại quay đầu nhìn nha đầu béo đi vê phía mình.
"Ngươi... Các ngươi làm cái gì?"
Gã ta lắp bắp hỏi.
"Là hắn ta sao?" Vệ Đình hỏi Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu ngửi, gật đầu: "Đúng vậy."
Ánh mắt Vệ Đình lạnh băng dừng ở trên người đối phương, đối phương sợ tới mức hoang mang lo sợ, quỳ trên mặt đất: "Hảo hán... Ngươi... Đồ vật gì của ngươi... Ta trả lại cho các ngươi... Xin các ngươi đừng giết ta... Ta cũng không dám nữa...
Dứt lời, gã ta cởi bỏ vạt áo của mình, từ trong túi buộc vào ngực xôn xao đổ ra một đống đồ vật lớn.
"Là một tên trộm." Vệ Đình nói với Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu thò lại gần, ngửi ở trên người gã ta, sau dó vươn tay, bắt lấy tay phải của gã ta, từ cổ tay áo gã ta lấy ra một khăn sạch sẽ.
Khăn bọc mấy cây thỏi vàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận