Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 2415: Phu Tu 3

Chuong 2415: Phu Tu 3Chuong 2415: Phu Tu 3
"Người khám nghiệm tử thi đã nghiệm thi cho Minh Thích La Hán, thời gian tử vong cụ thể là chạng vạng tối, trong khoảng thời gian đó chỉ có hai chiếc thuyền lớn lên đảo, một chiếc là của Nhiếp phu nhân, một chiếc khác là hai phụ tử buôn bán trên biển thuê.
"Hung thủ giết chết Minh Thích La Hán, chắc chắn là hai người trên chiếc thuyền đó."
Thành chủ nghiêm mặt nói: "Phái người đi đuổi bắt hai phụ tử kial"
Thấy Tạ Cẩn Niên không nói lời nào, thành chủ cổ quái hỏi: "Sao vậy?"
Tạ Cẩn Niên cau mày nói: "Hai phụ tử kia không thấy đâu nữa."
Lục Ngạo Thiên đi ra từ thành chủ phủ, nhìn thấy không ít thị vệ điều tra trên đường cái, hỏi thư mới biết là đang tìm kiếm hung thủ giết chết Minh Thích La Hán.
"Có từng gặp hai người này không?”
Một tên thị vệ cầm hai bức chân dung hỏi một cậu nhóc đi ngang qua.
Cậu nhóc lắc đầu: "Chưa từng gặp."
Lục Ngạo Thiên xúm lại, nhìn bức chân dung.
Tên thị vệ nói: "Ông từng gặp à?"
Lục Ngạo Thiên: "Không có.
Tên thị vệ nói với bách tính xem náo nhiệt xung quanh: "Nếu như ai phát hiện người trên bức chân dung, lập tức đến thành chủ phủ bẩm báo, tiên thưởng ngàn lượng! Nếu có kẻ tự mình chứa chấp tội phạm, nghiêm trị không thal"
Lục Ngạo Thiên rời đi mà không quay đầu lại.
Liên quan mẹ gì đến lão tử?
Đâu phải là lão tử giết người.
Hai người này, lão tử cũng không biết.
Lục Ngạo Thiên trở về Hỏa Sát Môn.
Một đệ tử bước chân vội vàng tiến lên đón: "Môn chủ, cuối cùng người cũng về rồi!"
Lục Ngạo Thiên đi qua cánh cửa: "Mấy ngày nay, trong môn phái không có chuyện gì chứ?"
Đệ tử ngượng ngùng nói: "Không có chuyện gì thì đúng là không có chuyện gì, chỉ là vừa rồi có hai người đến đây, cứ nói là chủ nợ của người, còn có tín vật mà người thế chấp."
Lục Ngạo Thiên trừng mắt: "Hừi Lão tử thiếu nợ ai? Lão tử cũng muốn xem xem là ai lừa bịp đến trên đầu lão tử!"
Ông ta bước nhanh đến phòng khách. Thì nhìn thấy Vệ Đình và Cảnh Dịch đang ngồi trên ghế.
Trong tay Vệ Đình cầm đại đao của ông ta.
Lục Ngạo Thiên: ”... !'
Tiêu Như Yên đưa Tô Tiểu Tiểu đến viện tử của mình.
Vốn dĩ sắp xếp cho ba người mỗi người một căn phòng, nhưng bởi vì Hạnh Nhi muốn ở bên cạnh chăm sóc Tô Tiểu Tiểu, hai người bọn họ một căn là đủ rồi.
Bởi vậy Tô Tiểu Tiểu chỉ cần hai căn.
"Các ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta sai người đi chuẩn bị cơm tối."
Tiêu Như Yên nói xong, ra ngoài tìm hạ nhân an bài thức ăn.
Bọn họ đánh mất một ít hành lý trên biển, túi vải to mà Hạnh Nhi luôn đeo bên người không bị mất, bên trong có lộ phí và y phục thay giặt của Tô Tiểu Tiểu cùng Hạnh Nhi.
Y phục của Thánh Nữ là mượn của Tiêu Như Yên.
Thật ra phòng dược có, nhưng nàng ở trên thuyền không thể nào giải thích lai lịch của y phục.
"Của tiểu thư, của ta, của Trình Tâm. Của tiểu thư, của tiểu thư, của ta..."
Hạnh Nhi lấy y phục ra ra, mỗi một bộ được xếp gọn đặt trên giường.
Nàng ấy đặt y phục của Tô Tiểu Tiểu trong cái tủ lớn, đặt y phục của mình trong ngăn kéo nhỏ, y phục của Thánh Nữ định cầm qua phòng bên cạnh ngay.
"Hạnh Nhi tỷ tỷ, ta tên Ngọc Như, ta tới trải giường chiếu cho các ngươi."
“Ta tự mình tới!"
Hạnh Nhi đặt y phục của Thánh Nữ xuống đi đến cửa.
"Để ta để ta"
"Để tai"
Hai người tranh nhau làm việc.
Trước tiên Hạnh Nhi đặt y phục của ba người thành một chồng trên ghế trúc, sau đó cùng Ngọc Như trải giường.
Ngọc Như nói: "Ta đi lấy nước nóng."
Hạnh Nhi nói: "Ta đi cùng ngươi, thuận tiện làm quen viện tử một chút."
Ngọc Như cười nói: 'Được thôi.'
Hai người cùng nhau ra khỏi phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận