Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1610: An Ai 2

Chuong 1610: An Ai 2Chuong 1610: An Ai 2
Tô Tiểu Tiểu ôm cánh tay nói: "Chang ở chỗ này chờ ta, ta cam theo xiêm y đặt ở bên kia."
Nàng dứt lời, nhịn hai chân bủn rủn, đi sau dãy núi cách đó không xa.
Từ khi bắt đầu đi Tây Tấn, nàng đã chuẩn bị hành lý cho người một nhà ở phòng thuốc, có nàng cũng có Vệ Đình và ba đứa bé.
Nàng nhanh đổi xong, lại cam một bộ y phục khô mát cho Vệ Đình.
Vệ Đình cổ quái mà nhìn khổng tước béo nào đó đã đổi xong y phục trở về, hắn nhớ nàng là từ đỉnh núi đi xuống, giấu đồ vật ở phía sau núi từ khi nào?
"Nhanh mặc vào đi." Tô Tiểu Tiểu đưa xiêm y cho hắn.
Vệ Đình tìm địa phương cản gió thay đổi xiêm y.
Tô Tiểu Tiểu lại trộm lấy y phục ướt của hắn ném vào phòng thuốc.
Vệ Đình nhìn bộ dáng lén lút của nàng, biết nàng lại ở mân mê bí mật nhỏ của chính mình.
Ven đường Cảnh Dịch để lại ký hiệu, Vệ Đình và Tô Tiểu Tiểu máy móc rập khuôn đi vào trong sơn động sớm đã thu thập đến sạch sẽ, trong sơn động đốt lửa, bên cạnh chất đống một ít củi đốt, đống lửa bên bày bốn cục đá làm ghế.
Cảnh Dịch và Phù Tô ngồi trên một cục đá của từng người.
Bởi vì Ngũ Hổ tìm suối nước nóng mà bay lâu ở gió lạnh, bị đông lạnh thành một cục băng nhỏ, vẫn không nhúc nhích nằm ngay đơ ở trong lòng Cảnh Dịch.
Cảnh Dịch thấy Tô Tiểu Tiểu, đôi mắt sạch sẽ trong suốt như có sao trời, mà khi hắn ta nhìn thấy Vệ Đình bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng: "Giải độc cần lâu như vậy, ngươi thật yếu ớt."
Tô Tiểu Tiểu sặc nước.
Vệ Đình ý vị thâm trường mà liếc mắt nhìn Tô Tiểu Tiểu một cái, đầu ngón tay thon dài như ngọc cuốn một sợi tóc dài của nàng: "Xem ra ta còn phải càng nỗ lực hơn."
Tô Tiểu Tiểu: "..."
"Sao ngươi thay y phục?" Cảnh Dịch hỏi Tô Tiểu Tiểu.
Vệ Đình thay y phục không kỳ quái, vốn dĩ hắn đã ngâm ở suối nước nóng.
Tô Tiểu Tiểu bất động thanh sắc nói: "Không cẩn thận bị ướt."
Với nàng là lấy xiêm y ra từ đâu, Cảnh Dịch không hỏi đến,
Cảnh Dịch nhường cục đá của mình cho Tô Tiểu Tiểu: "Làm ấm cho ngươi rồi, ta đi lấy con mồi tới nướng."
Con mồi đã rửa sạch, chỉ là không biết nàng lại đây khi nào, sợ nướng lại lạnh, vì thế treo ở trên nhánh cây bên ngoài trước. Lòng Tô Tiểu Tiểu đều mềm xuống, đây là chó con thiên sứ gì vậy, tỷ tỷ thichl
Vệ Đình tính ngồi xuống gần Tô Tiểu Tiểu.
Cảnh Dịch chỉ đối diện: "Ngươi ở vị trí bên kia, Phù Tô cũng giữ ấm cho ngươi."
Vệ Đình cười nhạt: "Ta thích ăn không ngôi chờ."
Cảnh Dịch đi bên ngoài ôm cái tảng băng lại đây: "Ngươi ngồi."
Vệ Đình: ”...
Cuối cùng Vệ Đình cũng không nhường vị trí bên người Tô Tiểu Tiểu ra, Cảnh Dịch đi dọn cục đá bên cạnh Phù Tô lại đây, ngồi ở một bên khác Tô Tiểu Tiểu.
Phù Tô nhìn ba người đối diện, lại nhìn chính mình lẻ loi bên này, vẻ mặt hoang mang.
Tô Tiểu Tiểu và Cảnh Dịch trèo đèo lội suối một ngày một đêm, sau khhi ăn uống no đủ có chút không chịu đựng nổi.
Cảnh Dịch ôm trường kiếm, dựa vào vách đá phía sau ngủ.
Tô Tiểu Tiểu cũng dựa vào đầu vai Vệ Đình ngủ.
Phù Tô đốt lửa, không bao lâu buồn ngủ cũng đột kích.
Vệ Đình nói với hắn ta: "Ngươi ngủ trước, ta gác đêm, sau nửa đêm gọi ngươi."
Phù Tô năm trên mặt đất, cũng nặng nề ngủ.
Trong phút chốc huyệt động cũng yên tĩnh.
Tuy là đốt lửa, nhưng ngẫu nhiên mấy trận gió lạnh thổi vào, cũng hơi có vẻ lạnh.
Vệ Đình nghiêng người, ôm nàng vào trong lòng, dùng sống lưng chặn gió lạnh ở cửa động cho nàng.
Hắn cúi đầu, nhìn nàng ngủ thơm ngọt, không nhịn được cong khóe môi lên: "Vật nhỏ khẩu thị tâm phi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận