Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 320: Tieu Hau Gia Ba Khi 1

Chuong 320: Tieu Hau Gia Ba Khi 1Chuong 320: Tieu Hau Gia Ba Khi 1
Tô Tiểu Tiểu lại đếm ngân phiếu lần nữa trước mặt Tôn chưởng quỹ.
Rất chậm, từng tờ từng tờ.
"Thấy rõ chưa?" Nàng cong môi: "Bao nhiêu tấm?”
"Năm, năm tấm." Tôn chưởng quỹ nuốt nước miếng một cái, bởi vì quá nhiêu lượng nên ông ta cũng không so đo việc tiểu nha đầu này bất ngờ lớn lối.
"Ở đâu ra vậy?" Ông ta hỏi.
Tô Tiểu Tiểu đáp: 'À, lúc các ngươi không có ở đây ta chỉ buôn bán đơn giản chút thôi."
Tôn chưởng quỹ: "..."
Còn Lý Phủ Đài sau khi xuống núi thì quản sự tự mình cầm băng ghế đỡ ông ta lên xe ngựa.
Sắc mặt ông ta rất khó nhìn, còn khó coi hơn cả Vương gia hồi đó nữa.
Quản sự tận mắt thấy toàn bộ quá trình, ông ta cũng rất tức giận.
"Nha đầu kia thật quá đáng! Đầu tiên là đả thương công tử, hôm nay lại lừa bạc ngài... Đại nhân không làm gì nàng ta sao?"
Lý Phủ Đài ngồi ở trong xe ngựa, sắc mặt xanh mét.
Quản sự nói: "Đại nhân! Hay là chốc lát sau... Tìm người xử lý nàng ta!"
Lý Phủ Đài hận sắt rèn không thành thép, trợn mắt nhìn ông ta một cái: "Ngươi cũng biết xử lý al Không thấy nàng ta mới đi ra từ đâu sao?"
Từ... Từ thiền phòng của sư Tuệ Giác.
Quản sự giật mình!
Quản sự kinh ngạc nói: "Đại nhân! Nàng ta chỉ là một nha đầu dưới trấn thôi, sao lại biết sư Tuệ Giác được?”
Lý Phủ Đài tức giận nói: "Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai?"
Hôm nay đúng là vô ích, tới am ni cô mà không thể nhìn thấy mặt của sư Tuệ Giác.
Không thấy được là bình thường, dù gì ông ta cũng đến nhiều lần rồi trở vê nhưng lần nào cũng không thành công.
Nhưng lần này thì khác.
Có người khác đi vào!
Vị này là khách hàng hương của sư Tuệ Giác!
"Thăm dò nha đầu kia cho bản quan!"
"Vâng! Đại nhân”... Lúc đoàn người Tô Tiểu Tiểu trở lại khách diem thì đã trễ lắm rồi, may mà tiệm của phủ thành đóng cửa muộn hơn trên trấn nên lúc này vẫn còn nhiều tiệm mở cửa, người trên đường không ít.
"Tỷ tỷ."
Tô Nhị Cẩu mở to mắt nhìn Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Cất đồ xong rồi thì xuống dưới lầu chờ."
"Được!"
Tô Nhị Cẩu hưng phấn đến mức bay lên, cùng Tiểu Ngũ, Tôn chưởng quỹ mang túi đồ mà bọn họ mang từ am ni cô về.
Tôn chưởng quỹ không yên tâm để hai đứa trẻ đi một mình. ... Nha đầu kia thì không thể coi là đứa trẻ được, nhưng Tô Nhị Cẩu là một hài tử cái gì cũng làm được nên ông ta phải trông kỹ.
Tô Tiểu Tiểu không keo kiệt gì, Tô Nhị Cẩu muốn ăn cái gì thì nàng cũng đều mua cho tất, Tô Nhị Cẩu đi dạo một đường ăn đến nỗi bụng no căng.
"Về khách điếm thôi." Tô Tiểu Tiểu nói.
Tô Nhị Cẩu ợ một cái: "Tỷ, còn sớm mà."
Tô Tiểu Tiểu nhìn cái bụng tròn vo của cậu: "Đi một con phố nữa thôi."
Cho đệ đệ ngốc tiêu cơm một chút.
Tôn chưởng quỹ không đi nổi nên về khách điếm.
Hai tỷ đệ lại đi hết một vòng, Tô Nhị Cẩu vui đến quên cả trời đất, Tô Tiểu Tiểu nói: "Không nghe lời tỷ nói đúng không?”
"À, nghe." Tô Nhị Cẩu cái đầu, lưu luyến đi theo sau lưng tỷ tỷ về khách điếm.
Gian phòng của Tô Tiểu Tiểu chẳng hề hướng về phía đường phố mà đối diện với con hẻm nhỏ yên tĩnh, đây là đường hẻm được khách điếm mướn, lúc đắt khách thì dùng để cho khách nhân để xe ngựa.
Hiện tại cũng không phải mùa đắt khách nên đường hẻm bỏ trống.
Tô Tiểu Tiểu tắm một cái rồi chuẩn bị đi ngủ, trong đường hẻm bỗng vang lên động tĩnh.
Có người đánh nhau sao?
Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút, hôm nay nàng quá mệt mỏi rồi, không có hứng thú.
Thế nhưng âm thanh có chút hấp dẫn, cuối cùng nàng vẫn đứng dậy mở cửa sổ ra.
Hai nam nhân, ai cũng mặc y phục màu đen, nếu không phải đêm nay có ánh trăng sáng thì bọn họ dường như hòa làm một thể với bóng đêm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận