Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 626: Kỳ Tích 3

Chương 626: Kỳ Tích 3Chương 626: Kỳ Tích 3
Trương nhạc công giật mình, nghi ngờ mình nghe nhầm: "Ngươi... Vừa rồi nói cái gì?"
Lăng Vân cũng không xác định.
Hắn nhìn xuống bụng mình, cẩn thận sờ nắn rồi nói: "Hình như ta... đói bụng."
Lăng Vân bình thường không thể ăn uống, mỗi lần đến giờ ăn, hắn lại phải tự ép mình ăn mấy miếng.
Hắn từ lâu đã không còn biết cảm giác đói là như thế nào nữa.
Cho dù hắn ăn đồ ăn nhẹ mà Tô Tiểu Tiểu mang tới cũng không phải vì đói mà là vì bản thân hắn có thể ăn món đó mà không phải nôn ra.
Tô Nhị Cẩu cũng đã trải qua một ngày vui vẻ và phong phú ở Quốc Tử Giám.
Tô Kỳ và Tô Ngọc cũng theo học tại Quốc Tử Giám nhưng không học cùng lớp với hắn.
Lúc đầu hai người họ lo lắng cậu ta sẽ không thoải mái.
Sau giờ học, họ liền chạy đến lớp của Tô Nhị Cẩu xem thế nào.
Hay thật đấy, Tô Nhị Cẩu không hề coi bản thân như người ngoài.
Cậu ta tự tại như lão nhân đã ở đây thật lâu.
Cậu ta ngồi trên ghế nhàn nhã ăn đồ ăn vặt Tô Tiểu Tiểu mang đến.
Bánh trứng sữa mềm xốp tỏa ra hương thơm, Ngoài giòn trong mềm mịn, cắn một miếng sẽ làm vỡ ra các mảnh vụn.
Đồng học trong lớp cậu ta đều đói gần chết ——
Một đồng học cùng lớp nuốt nước bọt và lấy hết can đảm võ nhẹ vào vai cậu ta.
"Ngươi mua điểm tâm này ở đâu thế?"
"Ồ, tỷ tỷ của ta làm đấy, một cái một trăm văn tiền, ba cái hai trăm văn, ngươi muốn bao nhiêu? Hôm nay đặt hàng, ngày mai giao hàng. Số lượng có hạn, đến trước phục vụ trước!"
Hai huynh đệ Tô Kỳ giật giật khóe miệng.
Không ngờ rằng ngươi tới Quốc Tử Giám lại không phải vì muốn học bài, mà là ngươi tới để buôn bán!
Vào ngày đầu tiên đến trường, Tô Nhị Cẩu đã thành công mang về nhà đơn đặt hàng giá mười lượng bạc.
Đi học thật tuyệt.
Tô Nhị Cẩu thích đi học!
Vệ Đình bị phạt đóng cửa bế quan trong một tháng.
Có thái giám đến ở trong quý phủ để giám sát hắn. Buổi tối, Vệ Đình không trở lại ngõ Lê Hoa.
Người mặc dù không trở về nhưng đồ vật thì vẫn được gửi đến.
Trăng đã khuya, trời nổi gió.
Tô Tiểu Tiểu vừa mới cho ba đứa nhỏ đi ngủ, nàng cũng định đi nghỉ ngơi.
Đột nhiên, một bóng đen bay qua bầu trời, giống như một bóng ma, đi tới cửa sổ phòng Tô Tiểu Tiểu, đánh vào song cửa sổ.
Tô Tiểu Tiểu cảm thấy kỳ lạ mở cửa sổ ra, nhưng bóng dáng đó đã biến mất từ lâu, để lại một lá thư trên bậu cửa sổ.
Nàng mở nó ra và xem xét.
Đó là một tập ngân phiếu dày trị giá ba nghìn lượng, cộng thêm một tờ giấy có dòng chữ súc tích quý như vàng: Dùng việc trong nhà, ra ngoài một tháng, đừng nhung nhớ.
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười.
Cô nhìn khoảng sân yên tĩnh không có gió, do dự một chút rồi nói: "Là Tiểu Hắc phải không?”
"Không phải."
Giọng một nam nhân đáp lại.
"Ồ" Tô Tiểu Tiểu nhướng mày,'Ngọc Nương viết một bức thư cho một người tên là Tiểu Hắc, nếu ngươi không phải người kia thì quên đi."
Nam nhân mặc đồ đen vội lao tới cửa sổ.
Tần Gia.
Tần Yên Nhiên về tới tây viện của phủ Hộ Quốc công.
Nàng đã phải đè nén tâm tình cả một ngày hôm nay.
Đầu tiên nàng bị đại tiểu thư xuất thân bình dân châm chọc khiêu khích, sau đó không hiểu sao tự nhiên có thêm ba sư thúc, sư thúc đều là nhi tử của nữ nhân kia ——
Ba đứa nhỏ chơi đùa ngoài sân làm ồn ào khiến nàng không thể bình tĩnh tập đàn và mắc rất nhiều lỗi.
Sự bất mãn của Trương nhạc công đối với nàng gần như có thể được viết trên mặt.
Nhưng việc này có thể đổ lỗi cho nàng ấy sao?
Nhiều trẻ con tranh cãi như vậy, ai mà không bị làm phiền?
Bạn cần đăng nhập để bình luận