Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 290: Nam Tay 1

Chuong 290: Nam Tay 1Chuong 290: Nam Tay 1
Con người có lúc sẽ vui quá hoá buồn.
Tô Tiểu Tiểu trêu đùa Vệ Đình, trêu đùa đến nỗi đau bụng.
Là một linh hồn tuổi đôi mươi, nàng hiểu được cảm giác biến hoá của cơ thể.
Nàng dường như là gặp thời kỳ kinh nguyệt, dùng lời cổ xưa chính là quý thuỷ.
Kỳ kinh nguyệt của thân thể này không có quy luật, có khi một tháng tới mấy lần, hoặc là mấy tháng không đến.
Rất nhiều nữ tử trẻ tuổi cũng gặp phải tình huống tương tự, nàng cũng không quá để tâm.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, đây là kỳ kinh nguyệt đầu tiên sau khi nàng xuyên đến đây.
Khó chịu như vậy sao?
Đây là vì kiếp trước không đau nên bù gấp đôi cho nàng sao?
"Vệ Đình, ngươi đi ra ngoài trước một chút."
Vệ Đình vốn muốn nói ngươi lại giở trò gì, nhưng có thể thấy sắc mặt nàng dần dần tái nhợt, không giống như là giải vờ.
Mắt hắn mù mịt: Ngươi làm sao thế?"
Tô Tiểu Tiểu nhịn đau nói: "Tới quý thuỷ."
Là một bác sĩ, cũng không cảm thấy kỳ kinh nguyệt bình thường có gì xấu hổ mà không thể mở miệng.
Vệ Đình thì không cho là như vậy.
Hắn lập tức ngẩn ngơ.
Tô Tiểu Tiểu che bụng nhìn về phía hắn: "Bộ dáng này là sao? Ngươi không biết quý thuỷ là cái gì sao?"
Cổ đại không có lớp học sinh lý, cũng không có phát triển hệ thống các loại kiến thức chung, Vệ Đình là cha của ba đứa trẻ, làm sao cũng phải tiếp xúc với nữ nhân chứ?
Nữ nhân mỗi tháng luôn có mấy ngày không tiện, điểm này hắn cũng hiểu rõ chứ?
Dáng vẻ ngơ ngác lại giải bộ bình tĩnh của hắn, giống người chưa từng chạm vào nữ nhân nhai
Tốt lắm, lỗ tai cũng đỏ rồi.
Càng giống hơn.
Tô Tiểu Tiểu bỗng nhiên có ý xấu.
Nàng sát lại gân bên tai hắn, nhếch môi lên.
Hơi thở ấm áp phả vào chóp tai nóng hổi, tựa như đột nhiên bốc cháy! Vệ Đình bỗng nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói: "Mau dọn dẹp nó đi!"
Nói xong quên mang nạng, vội vàng đi ra ngoài!
Tô Tiểu Tiểu bật cười.
Hắn đang làm cái gì thế?
Là cha của 3 đứa con, hắn thực sự ngây thơ đến vậy sao?
Quá là dễ trêu chọc rồi!
Tô Tiểu Tiểu thu dọn một chút rồi mới thấy Vệ Đình quay lại.
Lúc này, Vệ Đình đã trở về trạng thái bình tĩnh như thường, vẻ mặt lạnh lùng.
Ngay cả khi Tô Tiểu Tiểu trêu chọc hắn bằng những lời lẽ thân mật và đáng xấu hổ hơn, hắn cũng sẽ không mất bình tĩnh chút nào.
Đáng tiếc Tô Tiểu Tiểu bị đau bụng đến nỗi nghi ngờ mạng sống của mình, không còn sức lực để tán tỉnh hắn ta nữa.
Vệ Đình tắt đèn, cởi quần áo rồi nằm thẳng xuống giường.
Ba nhóc con vốn dĩ đang ngủ giữa hai người, ngủ say, trèo lên người Tô Tiểu Tiểu, lại ngủ say, lăn sang phía bên kia của Tô Tiểu Tiểu.
Dây thần kinh đau đớn trong cơ thể này đã lớn đến mức Tô Tiểu Tiểu đau đến mức không thể ngủ được.
Vệ Đình nghe thấy hơi thở không đều của cô, mở miệng ra định nói nhưng rồi lại thôi.
"Vệ Đình, ta hơi lạnh." Tô Tiểu Tiểu thì thâm.
Vệ Đình đưa cho cô một ít chăn bông bên chỗ của hắn rồi đắp cho cô.
'Đỡ hơn chưa?"
Hắn hỏi với cái giọng trầm trâm.
"Đỡ hơn rồi." Tô Tiểu Tiểu nằm nghiêng đối diện với hắn, giọng mũi yếu ớt:
"Vệ Đình, giọng nói của ngươi thật sự rất hay."
Giọng của Vệ Đình có một sức hút tự nhiên chứ không phải loại đã cố gắng thay đổi để trở nên thu hút.
Vệ Đình không bao giờ quan tâm đến ngoại hình hay giọng nói của mình. Là một nam nhân, hắn có thể bảo vệ gia đình và đất nước, ra trận, giết kẻ thù và khoe khoang vê tài năng hay khả năng võ thuật của mình. Hắn ta có thể làm mọi thứ, nhưng hắn lại không thích người khác khen ngợi mình bằng những lời hời hợt như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận