Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 416: Không Làm Thì Không Chết 3

Chương 416: Không Làm Thì Không Chết 3Chương 416: Không Làm Thì Không Chết 3
Tô lão gia tử thở dài nói: "Nó trộm ngọc bội trong nhà rồi."
Lý Chính cả kinh: "Cái gì?"
Tô lão gia tử nói: "Năm đó, chuyện lão Tô gia bán đi ngọc bội tổ truyền mọi người chỉ biết một mà không biết hai. Kỳ thực đó là một đôi ngọc bội, có hai miếng. Chúng ta bán đi một miếng trong đó, còn miếng còn lại phụ thân ta truyền cho ta. Ta định trước khi chết sẽ truyền lại cho Tô Xán -
"A...' Lý Chính quả nhiên rất kinh ngạc.
Tô lão gia tử nhìn về phía hắn ta: 'Không nên phơi bày sự giàu có của mình, hẳn là Lý Chính ngươi có thể hiểu nhỉ?"
Lý Chính ngơ ngác gật đầu: "Có thể, có thể."
Tô lão gia tử tiếp tục nói: "Sau khi bán ngọc bội, nhà chúng ta có gặp trộm vài lần."
Lý Chính thở dài một tiếng: "Cái này ta biết."
Tô lão gia tử nói: "Việc này có liên quan tới miếng ngọc bội còn lại. Cha ta cưỡng chế không cho ta kể với ai để tránh gặp phải tai họa bất ngờ."
"Là lẽ dĩ nhiên." Lý Chính tỏ vẻ có thể hiểu được.
Thất phu vô tội hoài bích có tội. Lúc ấy lại là năm mất mùa, nạn trộm cướp hoành hành, nếu biết lão Tô gia còn một miếng ngọc bội quý giá sợ là sẽ trộm lấy đi.
Tô lão gia tử liền kể tiếp: 'Hôm nay Ngọc Nương về nhà, cầm ngọc bội đi."
"Ngọc Nương?" Lý Chính lần nữa cả kinh.
Tô lão gia tử lắc đầu thở dài: "Ta cũng không biết vì sao nó làm như vậy. Nó rõ ràng là không thiếu bạc - có lẽ hận ta xém chút nữa đưa nó vào am ni cô đi? Vậy nên muốn dùng cách này trả thù ta."
Lý Chính há miệng thở dốc: "A, này..."
Tô lão gia tử nói: "Mặc kệ thế nào, Ngọc Nương cũng là cháu ruột của ta. Đưa nó tới am ni cô là chuyện bất đắc dĩ. Nó hận ta cũng được, từ đây không nhận người gia gia này cũng được, ta sẽ không trách nó. Nhưng ngọc bội dù sao cũng là do tổ tiên truyền lại, ta hy vọng nó có thể trả ngọc bội về."
Lý Chính nhìn về phía ông ta: "Tô đại ca, ngươi nói chuyện này với ta -"
Tô lão gia tử bất đắc dĩ nói: "Bây giờ nó không chịu nghe ta, ta khẩn cầu ngươi giúp ta khuyên nó. Còn có, ngàn vạn lần đừng cho người trong thôn biết, ta sợ sau này nó không dám ngẩng đầu trước mặt các hương thân."
Lần trước đã chịu thiệt, lão Tô gia sẽ không chọn cách làm ầm ĩ cho mọi người đều biết như trước, nói cho cùng thì Tiểu Tô gia cũng đã chịu oan ức một lần, nếu bọn họ lại muốn đi gióng chống khua chiêng, khó tránh khỏi bị mọi người cho rằng có phải họ lại nghĩ sai ở đâu rồi hay không?
Cho nên, lân này lão Tô gia làm kế sách ngược lại.
Nếu Tiểu Tô gia không thể nhịn được nữa, đem chuyện thông báo ra bên ngoài, bọn họ cũng không sợ, dù sao Tô lão gia tử cũng đã "báo cáo" cho Lý Chính, Lý Chính sẽ ra mặt giải thích rõ ràng thay họ, ngọc bội là của lão Tô gia.
Tiếng tăm và uy tín của Tô lão gia tử vẫn còn, không khó để lấy được sự tín nhiệm của Lý Chính.
Hơn nữa, trong lòng Lý Chính đang thiên vị Tiểu Tô gia, không phải Tô Ngọc Nương.
Để không kích thích sự phản kháng theo bản năng trong lòng của Lý Chính, vừa rồi Tô lão gia tử chưa nói một câu nào về Tiểu Tô gia.
Hai người đi tới Tiểu Tô gia.
Thấy Tô Xán cùng Tô Nhị Lang cũng ở đây, Lý Chính cau mày một cái.
Tô lão gia tử nhìn rõ sắc mặt của Lý Chính, gương mặt trở lên lạnh lùng, hướng về Tô Xán cùng con trai hắn nói: "Hai đứa không biết ở nhà đợi, chạy tới đây làm gì?"
Tô Xán quay đầu lại, đáp lại Tô lão gia tử rằng: "Cha, Ngọc Nương cầm ngọc bội rồi, con tìm Ngọc Nương lấy lại."
Tô lão gia tử nghiêm nghị nói: "Không phải đã nói các ngươi không được khoa trương rồi hay sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận