Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 58: Kinh Doanh 2

Chuong 58: Kinh Doanh 2Chuong 58: Kinh Doanh 2
Trong một thời gian ngắn như vậy mà đã kiếm được nhiều tiền như vậy rồi sao?
Nhanh hơn cả việc thằng nhóc và phụ thân đi lừa tiền từng nhà.
Phản ứng của hai mẫu nhi kia cũng được mọi người chú ý thấy, có người nghi ngờ là do có người dàn dựng, cũng có người thực sự tò mò.
Bỗng nhiên, trong hàng người xếp ở cửa hàng Cẩm Ký, một chàng thư sinh trẻ tuổi hét lên một tiếng: "AI Là nàng ấy!"
Bằng hữu đi trước hắn ta quay lại hỏi: "Ai vậy?"
"Hôm qua ta rủ huynh cùng ta đến Cẩm Ký, nhưng huynh không đến, thế nên bỏ lỡ rồi đấy!" Thư sinh kia chỉ vào Tô Tiểu Tiểu: "Nàng ấy, chính là cô nương béo cứu đứa trẻ bị hóc thức ăn mà ta nói với huynhl"
"À, đúng rồi! Là nàng ấy!"
Người nói là ông lão vừa mua xong hộp điểm tâm đầu tiên.
Lúc Tô Tiểu Tiểu ra tay cứu đứa trẻ, ông ấy cũng có mặt ở đó.
Thư sinh kia cười nói: "Ta đi mua bánh bột ngô của nàng ấy thử!"
Bằng hữu của thư sinh kia sốt ruột: "Này! Sắp đến lượt chúng ta rồi! Chúng ta đã xếp hàng được nửa canh giờ rồi!"
Thư sinh kia không thèm quan tâm, quay đầu đi sang phố đối diện.
"Cô nương, ngươi còn nhớ ta không?”
"Chúng ta gặp nhau bao giờ?"
"Thôi được rồi, hôm qua ta đứng ở trên lầu, còn ngươi ở đại nương, lại đang bận cứu người, chắc là không thấy ta đâu."
Tô Tiểu Tiểu hiểu ra, là khách của Cẩm Ký.
Thư sinh kia vỗ vỗ chiếc quạt trong tay, nói: "Bánh của ngươi trông cũng bình thường, loại bánh nướng này, Cẩm Ký cũng có."
Tô Tiểu Tiểu còn nghiêm túc nói: "Nhưng bánh của ta ngon hơn."
Thư sinh kia cười ra tiếng: "Ha!" Không phải là hắn ta chế nhạo, mà chỉ đơn giản thấy tiểu cô nương béo này tự tin đến mức đáng yêu.
"Dù có khó ăn ta cũng muốn mua, ai bảo ta lại kính nệ nữ trung hào kiệt như cô nương đây chứ! Cho ta mười cái!
Tô Tiểu Tiểu gói cho hắn ta mười cái.
Thư sinh thắc mắc: "Sao cô nương không tặng ta thêm một cái? Vừa rồi khách chỉ mua sáu cái cô nương cũng tặng mà." Tô Tiểu Tiểu nói: "Đó là vì khai trương, nếu ngày mai ngài là người đầu tiên đến mua vào, dù chỉ mua một cái, ta cũng tặng ngài một cái."
Thư sinh kia đâu có tham lam một chiếc bánh của nàng. Hắn ta vốn không trông đợi nó ngon như thế nào, chỉ là muốn trêu đùa nàng một chút thôi.
Ngày mai hắn ta sẽ không đến đâu!
Nhớ ra gì đó, hắn ta lại hỏi: "Bánh của cô nương có tên không? Bánh của Cẩm Ký là gọi là bánh quy.
Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ một lúc, nói: "Bánh lão bà.”
Thư sinh: "222"...
Điểm tâm bán được thuận lợi hơn tưởng tượng, chưa đầy nửa canh giờ, một trăm cái bánh bột ngô đã bán hất.
Nếu đi ra chợ thì không thể bán được nhanh như vậy.
Dù sao thì nàng cũng định giá cao, đến chợ thì người dân chưa chắc đã bỏ ra mười văn tiên để mua một miếng điểm tâm nhỏ xíu.
Đương nhiên là khách của Cẩm Ký không thiếu tiền, nếu như nàng chỉ đơn giản là để giá bán rẻ hơn Cẩm Ký, thì cũng sẽ không có nhiều người đến mua đến vậy.
Ngoài ra nàng ấy tự mang theo hào quang cứu người, cũng khiến cho người mua tin tưởng nàng hơn.
Cuối cùng là một chút chiêu trò nhỏ - tên bánh nướng.
Bánh lão bà, nghe mới lạ tại làm sao.
Do hạn chế của dụng cụ nấu nướng, hương vị bánh lão bà của nàng với bánh lão bà của kiếp trước vẫn có chút khác biệt.
Chỉ là, đối với những người chưa từng ăn qua các loại chất bảo quản và phụ gia trong thời cổ đại, hương vị của loại bánh lão bà này đã là vô cùng ngon rồi.
Lúc thu dọn đồ đạc, Tô Nhị Cẩu cười nham hiểm: "Tỷ, Tỷ đoán xem hôm nay chúng ta bán được bao nhiêu văn tiền?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận