Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2422: Cung Chủ Và Ba Đứa Nhỏ 1

Chương 2422: Cung Chủ Và Ba Đứa Nhỏ 1Chương 2422: Cung Chủ Và Ba Đứa Nhỏ 1
Bà ấy nhìn sang người nào đó vẫn luôn im lặng đối diện: "Sao vậy? Còn trách ta sai người bắt con về sao? Con có biết rằng, nếu con còn không vê, vị trí cung chủ này sẽ bị người khác cướp mất không!"
Lăng Vân nói: 'Cướp thì cướp, ta không thèm.”
Cung chủ tức giận nói: "Con không thèm, ta thèm!"
Lăng Vân thản nhiên nói: "Người cứ làm tiếp là được."
Cung chủ: "..."
Cung chủ hít sâu một hơi, hung hăng nói: "Ta nói cho con biết, ta tuyệt đối sẽ không để vị trí cung chủ rơi vào tay con tiện nhân đó! Con không làm phải không? Được, vậy thì để con trai con làm"
Lăng Vân: “Ta không có con trai.'
Cung chủ chỉ vào ba đứa trẻ đang ngồi thành hàng bên ngoài, uống sữa dê: "Mấy đứa này là ai?"
Lăng Vân: "Đã nói là đồ đệ rồi."
Cung chủ hít một hơi thật sâu, ra lệnh cho đệ tử thân tín: "Đưa người vào."
Hai đệ tử thân tín, kéo ba đứa trẻ vào.
Mỗi đứa một tay bị kéo, tay còn lại cầm bình sữa uống sữa dê, mặt mũi ngơ ngác.
Cung chủ không giỏi cười, cười lên còn khó coi hơn khóc.
Bà ấy cố gắng nặn ra nụ cười, tự cho rằng đang cười nhìn ba đứa trẻ, chỉ vào Lăng Vân nói: "Người đó là ai?"
Ba đứa nhỏ: "Cha."
Lăng Vân: ”... II
Lăng Vân nhìn ba tên tiểu nghiệt đồ đột nhiên nhận cha lung tung, tức đến mức khóe miệng giật giật.
Ai cho các ngươi gọi bừa bãi vậy?”
Ba đứa nhỏ lập tức rút tay khỏi tay của các đệ tử, sợ hãi chạy đến sau lưng cung chủ.
Cung chủ quay đầu nhìn ba đứa trẻ run rẩy, sắc mặt u ám, nói với Lăng Vân: "Con hung dữ cái gì! Có bản lĩnh rồi đúng không? Có ai đối xử với con trai ruột như thế không?”
Lăng Vân đè nén ham muốn đánh cho ba tên tiểu nghiệt đồ một trận: "Một đường chúng nó đều gọi con là sư phụ, Kỳ trưởng lão và Nhạc trưởng lão không nói với người sao?"
"Hai vị trưởng lão chính là những người đã "bắt" bọn chúng từ Đại Chu về đảo. Chẳng lẽ không phải con dạy sao?" Cung chủ lạnh lùng nói xong, quay đầu hỏi ba đứa trẻ: "Đúng không?”
Ba đứa gật đầu lia lịa.
Cung chủ lạnh lùng nhìn Lăng Vân: "Con xem!"
Lăng Vân nghiến răng lẩm bẩm: "Xem cái gì mà xem? Mấy đứa nhỏ này thật là phản rồi..."
Cung chủ quay người dỗ dành ba đứa trẻ đang sợ hãi: "Đừng sợ, các con về nhà rồi, cha các con không dám không nhận các con nữa đâu."
Ba đứa trẻ cầm bình sữa, vẻ mặt vô tội.
Thực ra cung chủ không giỏi giao tiếp với trẻ con, nếu không cũng không đến nỗi quan hệ với một người nào đó trở nên như vậy, đều là lỗi do hắn hồi nhỏ, bà ấy không biết chăm sóc hắn mà gây ra họa.
Cung chủ xấu hổ nghĩ nghĩ, nâng bình sữa của ba đứa lên: "Uống đi, uống đi, cạn nào!"
Ba đứa nhỏ: '..."
Cung chủ định rời đi, bà ấy còn nhiều việc phải xử lý.
Ánh mắt như dao của Lăng Vân liên tục quét qua ba tên đồ đệ bất hiếu.
Ba đứa nhỏ sợ hãi chạy theo cung chủ, nắm tay bà.
Thật đáng sợi
Đây là lần đầu tiên cung chủ được trẻ con chủ động nắm tay, hai cánh tay cứng đờ.
Đây là cảm giác được trẻ con dựa dẫm sao?
Tên nhóc thối từ khi biết đi đã không cho mình bế rồi!... Tuyệt đối không phải là mình không biết bế trẻ con, làm rơi nó quá nhiều lần...
Bàn tay nhỏ của đứa trẻ mềm mại, ấm áp, giống như những đám mây tan chảy trong ngày xuân.
Trái tim sắt đá của cung chủ đột nhiên mêm nhũn.
Nhìn cái gì mà nhìn?
Bà ấy trừng mắt nhìn Lăng Vân!
"Con không muốn ta muốn! Gọi..." Cung chủ vừa nói đến miệng, lại ngại ngùng kéo khóe miệng: "Các con tên gì nhỉ?"
"Đại Hổ."
"Nhị Hổ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận