Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1728: Tứ Ca Là Đại Lão 3

Chương 1728: Tứ Ca Là Đại Lão 3Chương 1728: Tứ Ca Là Đại Lão 3
Lại là hắn ta?
Tô Ly nói: 'Hắn ta không thể luyện võ, năm tuổi hắn ta bị bệnh nặng, sốt cao ba ngày ba đêm, khi tỉnh lại thì xương cốt đã hỏng, không thể luyện võ. Coi như miễn cưỡng có thể học được vài chiêu nhưng không thể luyện được nội lực. Trong nhà vì để chữa trị cho hắn ta mà tìm đủ lương y, còn đem hắn đi nhà ngoại ở phương năm nhiều năm, nhưng cũng chỉ là miễn cưỡng giữ mạng.
Tô Tiểu Tiểu như có điều suy nghĩ: "Hoá ra là như vậy."
Tô Ly nghiêng người, một tay chống đầu nhìn Tô Tiểu Tiểu: "Bây giờ muội đã hiểu vì sao tứ ca ta lại chuyên tâm vào việc học như vậy, hắn ta chỉ có thể theo đuổi con đường quan văn."
Tô Tiểu Tiểu sờ cằm, đáng tiếc thủ lĩnh đặc vụ lại không biết võ công.
Tô Ly nhướng mày nói: "Vậy muội có muốn cân nhắc để ta bảo vệ bằng hữu của muội không? Huynh muội, ta cho muội một ngàn lượng!"
Trăng tối gió cao.
Tô Huyên mặc áo choàng, tắt đèn rời khỏi nhà.
Hắn ta đến cái ao nhỏ trên núi phía sau Hầu phủ.
Mặt ao được bao phủ bởi lớp băng dày, phản chiếu ánh sáng trong trẻo lạnh lẽo dưới ánh trăng.
Đột nhiên, một con chim bồ câu bay đậu trên cánh tay hắn ta.
Hắn ta gỡ tờ giấy xuống, thả tiền ra.
Đọc xong nội dung trên tờ giấy, trong đôi mắt tram lặng ôn hòa của hắn ta chợt lóe lên một tia lạnh lùng: 'Nam Cương!"
Hắn ta phất tay đánh ra một chưởng.
Bóng đêm như nước, vạn vật đều im lặng.
Hắn ta quay người và biến mất trong màn đêm với khuôn mặt vô cảm.
Phía sau hắn ta, một vết nứt mở ra trên mặt băng của ao.
Băng! Băng! Băng!
Lớp băng dày liên tục nứt ra, ngay lập tức các vết nứt lan khắp toàn bộ bê mặt băng.
Một tiếng nổ cuối cùng, toàn bộ băng nổ tung, nước trong ao vọt lên trời, vỡ ra, bức màn nước đáng sợ như thác nước.
Hoàng cung.
Cảnh Tuyên Đế và Tiêu Thuấn Dương vừa kết thúc cuộc trò chuyện giữa hai cha con. Cảnh Tuyên Đế nhìn Tiêu Thuan Dương không nói một lời, hỏi: "Cái gì? Không muốn đi?"
Tiêu Thuấn Dương vội vàng nói: "Được phụ hoàng coi trọng, nhi thần vô cùng cảm kích, chỉ là nhi thân có chút không nỡ rời xa phụ hoàng."
Cảnh Tuyên Đế mỉm cười, bước tới chỉnh lại quần áo của hắn ta: "Con bao nhiêu tuổi mà rồi sao giống như hồi còn nhỏ vậy? Một ngày cũng không nỡ rời trâẫm?”"
Mẫu thân ruột của Tiêu Thuấn Dương mất sớm, dưỡng mẫu đời thứ nhất đối xử không tốt với hắn ta, người mà hắn ta dựa dẫm nhất chính là Cảnh Tuyên Đế.
Tiêu Thuấn Dương chân thành nói: "Chỉ cân có phụ hoàng ở đây, nhi thân mãi mãi vẫn là hài tử”
Thiên gia có rất ít hài tử mong chờ sự trường thọ của hoàng đế, đều muốn tự mình lên ngôi, lời nói của Tiêu Thuấn Dương để lộ ra tình phụ tử không cách nào rung chuyển đối với Cảnh Tuyên Đế.
Cảnh Tuyên Đế cảm động, vỗ võ bả vai hắn ta: "Đi sớm về sớm, phụ hoàng ở kinh thành chờ con."
Tiêu Thuấn Dương chắp tay hành lễ: "Nhi thân nhận lệnh!"
Sau khi rời khỏi ngự thư phòng, Toàn công công đưa Tiêu Thuấn Dương về cung.
Tiêu Thuấn Dương dừng bước chân, nói với Toàn công công: "Ngày mai ta sẽ rời đi, ta muốn nói lời tạm biệt với mẫu thân và Thái hoàng thái hậu. Làm phiên Toàn công công đi theo ta một chuyến."
Toàn công công cảm thấy tạm biệt thái hoàng thái hậu là không thích hợp, dù sao cũng không phải họ hàng, nhưng nghĩ lại, hoàng hậu cũng không phải là mẫu thân thân sinh của hắn ta, nghĩ kĩ thì cái này cũng không có gì phải thắc mắc.
Huống chỉ đối phương lại là một trong những hoàng tử được bệ hạ yêu quý nhất, có bao nhiêu cái đầu đủ để đắc tội hắn ta?
Bạn cần đăng nhập để bình luận