Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1894: La Sat Nga Ngua. 3

Chuong 1894: La Sat Nga Ngua. 3Chuong 1894: La Sat Nga Ngua. 3
Vệ Đình trâm giọng hỏi: ừa rồi ta hỏi người đó, tại sao lại muốn giết phụ thân, thì phản ứng của hắn ta rất bình tĩnh."
Tô Ly kinh ngạc: "Bây giờ sát thủ đều bình tĩnh như vậy sao?"
Vệ Đình nói: "Không phải bình tĩnh, là rất kỳ lạ. Thân phận của phụ thân ta, từ Thánh Nữ và vua Nam Cương thì người biết lại càng ít, huống hồ chuyện ta đến Nam Cương cũng là bí mật, dù Thánh Nữ và vua Nam Cương nghe chuyện ta đến đây cũng sẽ cảm thấy kinh ngạc... Sao con trai của Vệ Tư lại tìm đến đây?"
Đột nhiên Vệ Lục Lang như được thức tỉnh: "Y của đệ là... Người đó không chỉ biết thân phận của phụ thân, cũng biết thân phận của mấy người chúng ta."
Vệ Đình như suy nghĩ: Ta đoán là như vậy.'
Mấy người họ đang nói chuyện, thì sát thủ từ sau viện đi qua.
Hắn ta nhìn mặt nạ trên bàn, cảm thấy hơi quen thuộc đang muốn cầm lên xem thử chất liệu.
Lúc này, Uất Trì Tu đến.
Hắn ta đến tìm sát thủ.
Hắn ta liếc nhìn mặt nạ bằng ngọc trên bàn.
Hắn ta thở hổn hển, mạnh mẽ nhìn về hướng sát thủ: "Bị ta bắt được rồi? Ngươi còn nói ngươi không giấu mặt nạ! Đây không phải sao!"
Vệ Đình hỏi: "Ngươi biết nó sao?"
Uất Trì Tu kích động nói: "Ta đương nhiên là biết rồi! Ngọc Diện La Sát là đệ nhất sát thủ! Mặt nạ của hắn ta dù có hóa thành tro ta cũng nhận ra!"
Hắn ta rút kiếm ra: "Quyết đấu đi! Đợi ta thắng được ngươi, thì ta sẽ là đệ nhất sát thủ!"
Sát thủ không nói nên lời.
Vệ Đình nói: "Đây không phải là mặt nạ của hắn ta."
Uất Trì Tu chính nghĩa nghiêm túc nói: "Đại nhân! Ngài không thể bởi vì hắn ta là thuộc hạ của nhị ca ngài mà nói chuyện giúp hắn được!"
Tô Ly thở dài: "Thật sự không phải của hắn, là thích khách đêm nay đến ám sát tướng quân Vệ Tư để lại."
Uất Trì Tu ngây người: "Cái gì? Ngọc Diện La Sát đến ám sát tướng quân Vệ Tư? Không thể nào."
Mấy người họ đang muốn hỏi tại sao không thể nào, thì thấy cửa phòng Vệ Tư mở ra.
Vệ Tư với gương mặt không có biểu cảm bước ra. Vệ Đình và đám người lập tức nin thở.
Chỉ có một mình Tô Ly không hiểu, hỏi một câu: "Vệ... Vệ tướng quân làm sao thế?"
Vệ Tư nhìn Tô Ly bằng ánh mắt nghiêm nghị.
Tất cả mọi người đều tỉnh táo.
Cha Vệ lại mộng du, nếu bị ông ấy bắt được sẽ bị đánh một trận rất đau.
Tô Ly, ngươi tự mình cầu phúc đi.
Sau đó chuyện khiến tất cả mọi người kinh ngạc là Vệ Tư không hề đánh Tô Ly àm kéo hắn ta đứng lên, mở cửa phòng của Vệ Đình sau đó đẩy Tô Ly vào.
Đè Tô Ly lên giường, còn đắp chăn cho Tô Ly.
Uy nghiêm của tướng quân quá đáng sợ, Tô Ly hoàn toàn không dám cử động, đôi mắt to của trợn tròn lên.
Vệ Tư ngồi bên giường, dùng bàn tay to lớn nhẹ nhàng che mắt Tô Ly lại.
Tô Ly: ”....
Tất cả mọi người: "..."
Thành thật mà nói Tô Ly đã đi nhiều ngày như vậy cũng rất buồn ngủ.
Đợi Tô Ly ngủ rồi, Vệ Tư mới chịu về phòng nằm xuống.
Cuối cùng mấy người trong viện cũng có thể thở mạnh.
Vệ Lục Lang nhỏ giọng nói: "Lúc nay tình huống của cha là thế nào?”
Quỷ Phố suy nghĩ nói: "Hình như... Ông ấy xem Tô Ly thành con trai mình."
Chính xác mà nói thì xem hắn ta thành Vệ Đình.
Năm năm trước khi Vệ Tư rời khỏi Kinh Thành đến biên quan, thì lúc đó Vệ Đình cũng bằng tuổi Tô Ly bây giờ.
Năm đó chuyện Vệ Tư không yên tâm nhất chính là đứa con trai nhỏ mới mười bảy tuổi.
Đêm xuống.
Tô Huyên về chỗ của Lâu trưởng lão.
Đa phần là Lâu trưởng lão sẽ ở điện Thánh Nữ, lại không có người nhà giúp đỡ dọn dẹp, nên bà ta chỉ xây một tiểu viện nhỏ có hai lối đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận