Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 2293: La Sat Hien Thanl! 1

Chuong 2293: La Sat Hien Thanl! 1Chuong 2293: La Sat Hien Thanl! 1
Công chúa Huệ An ôm lấy nó: "Ngũ Hổ, sao ngươi lại tới đây? Có phải tiểu tùy tùng bảo ngươi tới tìm ta không?”
Hạt châu của Ngũ Hổ xoay chuyển, yên lặng dịch một dịch, tránh ra khỏi lông ngực của nàng ấy, bay vào trong lòng công chúa Tĩnh Ninh.
Công chúa Huệ An: ....'
Ngũ Hổ thuật lại lời của Tô Tiểu Tiểu.
"Không thấy Tô Huyên sao?" Công chúa Huệ An sốt ruột hỏi.
"Không thấy! Không thấy! Không thấy!"
"Buồn lắm rồi! Buồn lắm rồi! Buồn lắm rồi!"
"Ba ngày rồi! Ba ngày rồi! Ba ngày rồi!"
Cuối cùng Ngũ Hổ cũng có thể nói cho đã đời!
Công chúa Tĩnh Ninh đi phủ An vương, nói việc này cho Tiêu Trọng Hoa.
Tiêu Trọng Hoa tự mình mang theo một đội thị vệ, ra roi thúc ngựa chạy tới rừng đào của Bạch Liên Giáo.
Trước khi hắn ta đi, công chúa Huệ An quấn lấy ca ca, sống chết muốn đi theo: "Nếu huynh không đưa ta đi, ta sẽ lén lút đi theo!"
Tiêu Trọng Hoa biết muội muội rất có gan, thay vì để cho nàng ấy chạy đi, không bằng để ở trước mắt mình.
Sau khi đến rừng đào, Ngũ Hổ mang theo bọn họ gặp đoàn người Tô Tiểu Tiểu.
Nhìn thấy Cảnh Dịch bị thương, sắc mặt Tiêu Trọng Hoa trâm xuống: "Không phải hôm nay ngươi về phủ trấn bắc Hầu sao?”
Cảnh Dịch: "Về rồi."
Chỉ là không vê đến cửa.
Ánh mắt Tiêu Trọng Hoa rơi vào trên mặt Tô Tiểu Tiểu, vẻ mặt như thường chào hỏi nàng.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Nhị Cẩu, ra mắt An Vương điện hạ."
"A, An Vương điện hạ." Tô Nhị Cau chắp tay hành lễ.
Tiêu Trọng Hoa vuốt cằm, dịu dàng nói: "Không cần đa lễ, mới mấy ngày không gặp, ngươi cũng trưởng thành không ít."
Tô Nhị Cẩu vò đầu cười.
Cách đó không xa là ông lão và mẹ con gấu đen.
Ông lão không lại đây. Tiêu Trọng Hoa không nói gì, thu hồi tâm mắt, nói với Tô Tiểu Tiểu: "Đã hơn một năm rồi, chúng nó còn nhận ra ngươi."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Đúng vậy, ta cũng rất bất ngờ."
"Tiểu tùy tùng, Tô Huyên làm sao thế?" Công chúa Huệ An hỏi.
Tô Tiểu Tiểu vô cùng bình tĩnh nói: "Cãi nhau với người trong nhà, bỏ nhà đi, đứa nhỏ này, thật sự là không khiến người khác bớt lo!"
Tiêu Trọng Hoa: hình như cũng không nhỏ hơn hắn ta bao nhiêu...
“Chia nhau ra đi tìm đi.
Tiêu Trọng Hoa nói.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Cảnh Dịch và ta đi hướng Đông, đi phía Tây là rừng khí độc, Tô Huyên sẽ không trốn ở nơi đó. Làm phiên An Vương điện hạ dẫn quân đội của người chia làm hai đường, tìm kiếm ở phía Nam và phía Bắc."
Công chúa Huệ An ôm lấy cánh tay của Tô Tiểu Tiểu: "Ta cũng muốn đi cùng với tiểu tùy tùng!"
Ánh mắt của Tiêu Trọng Hoa khẽ động.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ta sẽ bảo vệ công chúa, điện hạ xin hãy yên tâm."
Tiêu Trọng Hoa thấp giọng nói: "Được, cứ dựa theo lời ngươi nói mà làm."
Hắn ta mang theo thị vệ đi rồi.
Tô Nhị Cẩu dựa sát vào Tô Tiểu Tiểu, thì thầm bên tai: "Tỷ, sao ta lại cảm thấy An Vương điện hạ có chút cô đơn? Hắn ta không phải muốn đi với chúng ta cùng nhau hành động hay sao?"
Tô Tiểu Tiểu nhét vào miệng thằng nhóc một miếng bánh ngũ cốc.
Gấu đen bị mù dựa vào sự nhạy bén của thính giác và khứu giác dò đường ở phía trước, nó có thể tránh các cạm bẫy đặt trong rừng, giảm thiếu đáng kể nguy hiểm mà mọi người gặp phải.
Tiểu Te Te chạy "ram ram râầm' ở đằng sau, bốn chân nhỏ cong lên chạy, đánh vào móng vuốt của chính mình trở nên tức giận.
HU
Nó lăn một vòng rồi không chạy nal
Tô Nhị Cẩu bế tiểu Tể Te đang dỗi đứng lên.
Nó ngồi ở trong lòng Tô Nhị Cẩu cắn tay thằng nhóc tức giận.
Công chúa Huệ An bị nó chọc cười vài lần.
Sau khi buồn cười qua đi, nàng ta lại có chút buồn rầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận