Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 606: Uy Luc Cua Ba Nhoc Con 2

Chuong 606: Uy Luc Cua Ba Nhoc Con 2Chuong 606: Uy Luc Cua Ba Nhoc Con 2
Tiêu Trọng Hoa rõ ràng hơn bất kỳ kẻ nào khác, Tần Giang không có lừa gạt Nhàn phi, Vệ tiểu lang quân ở thôn Hạnh hoa chính là Vệ Đình.
Hắn ta chỉ là không ngờ được răng, vị Tô cô nương trị được bệnh phổi của hắn ta kia chính là đại tiểu thư lưu lạc nhân gian của phủ Hộ Quốc công.
Ban đêm.
Tiêu Trọng Hoa tới Cảnh gia một chuyến.
Trong thư phòng, Cảnh Hầu gia nghe xong toàn bộ sự việc, đa mưu túc trí nói: "Xem ra, Tần Giang đi theo đường của phủ Trấn Bắc Hầu, vẫn là quá sốt ruột rồi, rốt cuộc vẫn còn trẻ."
Tần Giang đã là cha của hai đứa con, tính ra thì cũng không còn trẻ nữa, chẳng qua luận về tuổi tác mà nói, Cảnh Hầu gia cùng một thời với Tân Thương Lan và Tô Sóc.
Ông ta lại nhìn về phía Tiêu Trọng Hoa: "Tam điện hạ có tính toán gì không? Có muốn đi tố giác Vệ Đình hay không?”
Tiêu Trọng Hoa lắc đầu: "Ta không những không thể tố giác hắn, còn phải giúp hắn giấu diếm hành tung ở Thanh Châu, nếu không dựa vào tính tình kia của hắn, nhất định sẽ kéo theo ta ngọc nát xương tan."
Tiểu tử kia, quả thực làm được loại chuyện này.
Cảnh Hầu gia bóp cổ tay: "Đáng tiếc binh phù còn chưa tới tay."
Tiêu Trọng Hoa nói: 'Làm phiền ngoại công tiếp tục phái người theo dõi hắn, nhất định có thể tìm được cơ hội."
"Ta sẽ làm thế” Cảnh Hầu gia nghĩ tới một chuyện khác, thần sắc ngưng trọng nói: "Chuyện hôn nhân của Vệ Đình cùng với nha đầu kia là chuyện gì xảy ra? Hắn quả nhiên là có ý định tiếp cận thiên kim của Tần gia sao?"
Tiêu Trọng Hoa nghĩ một lát rồi nói: "Không rõ ràng lắm."
Cảnh Hầu gia lại nói: "Nếu nói như vậy, nha đầu kia mới là vị hôn thê của Tam điện hạ, Tam điện hạ tính toán làm như thế nào?"
Tiêu Trọng Hoa nhìn về phía bóng đêm bất tận, thấp giọng nói: "Vệ gia cùng Tần gia... tuyệt đối không thể liên hôn."...
Màn đêm buông xuống.
Ngõ Lê Hoa tràn ngập hương thơm của bữa tối.
Tiểu Tô gia cũng bắt đầu ăn cơm.
"Muốn ăn mứt hoa quả." Tiểu Hổ nói. "Được, ta đi lấy." Tô Tiểu Tiểu xoay người tính đi vào phòng bếp.
Ánh mắt lạnh như băng của Vệ Đình bắn tới: "Tự mình đi lấy!"
Thân mình nhỏ nhắn của Tiểu Hổ run lên một cút.
Phụ thân hôm nay thật là hung dữ quá đi.
Tiểu Hổ u oán nhảy xuống khỏi ghế dựa, lắc lắc cái đầu nhỏ: "Tiểu quả phụ đi viếng mộ í al"
Thân thể Vệ Đình run lên một trận: "Con ngậm miệng lại cho ta! Về sau không được đi nghe hát kịch nữal"
Tiểu Hổ ủy khuất.
Nghe hát kịch thì có gì sai đâu?
Cậu ta học được nhiều như vậy còn gì?
Chẳng lẽ không nên khen ngợi cậu ta sao?
Cơm tối là mì ngô màn thầu và lẩu uyên ương, lão cha Tô cùng Tô Nhị Cẩu ăn bên nồi cay, còn Tô Tiểu Tiểu cùng ba nhóc con ăn vị lẩu thanh đạm, Vệ Đình không chọn.
Cả nhà toàn người ăn khỏe, ăn đứt năm cân sườn cừu, hai cân xương sườn, hai cân thịt ba chỉ, cùng với một đĩa nấm và rau thật lớn, đương nhiên, không thể thiếu được củ sen viên và gạo nếp trân châu mà ba nhóc con thích nhất.
Như thế còn chưa no lắm, lại cho thêm một chút mỳ sợi vào.
Cả nhà ăn uống no đủ.
Tô Nhị Cẩu nằm trên chiếc ghế đằng ở hậu viện, tắm trăng phơi bụng cùng với ba nhóc con.
Vệ Đình vào nhà bếp nấu nước.
Bỗng nhiên, một tên hắc y lắc mình vào phòng.
Không phải ám vệ, là Uất Trì Tu.
"Đại nhân, cái tên vương bát đản Tiêu Trọng Hoa kia lại muốn hố ngài nữa rồi!"
Vừa dứt lời, ám vệ cũng tới rồi.
Hắn ta không phải tới một mình, phía sau hắn ta còn có nam tử áo trắng đội mũ đi theo.
Nam tử áo trắng đội mũ xuất hiện, cơ bản liền đại biểu cho việc Vệ lão thái quân có chỉ lệnh rồi.
Hắn ta nói: "Thiếu gia, lão thái quân muốn ngài lập tức hồi phủ một chuyến...
Bạn cần đăng nhập để bình luận