Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 740: Giải Phẫu 2

Chương 740: Giải Phẫu 2Chương 740: Giải Phẫu 2
Tiểu Vi Tử đang bốc thuốc cho người bệnh, nghe được lời này, ngây ngốc nhìn lại đông gia và vị nam tử trẻ tuổi đi đến kia.
"Sương phòng đã đầy." Tô Tiểu Tiểu nghiêm trang nói: "Ngươi và Nhị Cẩu một phòng, ta xử lý thương thế cho hai ngươi."
Tiểu Vi Tử: A, sương phòng đầy.
Hắn ta không nghi ngờ, tiếp tục vùi đầu bốc thuốc.
"Trị cho Nhị Cẩu trước." Vệ Đình nói.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Được."
Tô Tiểu Tiểu rửa tay, tiêu độc, đeo bao tay vô khuẩn, mở túi cấp cứu ra, lấy nước muối sinh lí và tăm bông ra, tiêu độc miệng vết thương trên gáy Tô Nhị Cẩu trước.
Tô Nhị Cau dần tỉnh lại: "Tỷ..."
Tô Tiểu Tiểu lấy thuốc mê ra: "Miệng vết thương hơi dài, ta khâu lại cho đệ, đừng sợ, không đau."
Vệ Đình đi tới, cầm tay Tô Nhị Cẩu.
Tô Nhị Cẩu nhắm mắt lại, nặng nề ngủ.
Tô Tiểu Tiểu gây tê bộ phận cho Tô Nhị Cẩu, bắt đầu khâu lại.
Động tác nàng dứt khoát lưu loát, tổng cộng ba châm, chỉ chốc lát sau đã khâu lại xong.
"Đến lượt ngươi." Tô Tiểu Tiểu nói với Vệ Đình.
Vệ Đình quay mặt, vô cùng cao lãnh nói: "Ta là võ tướng, chút vết thương nhỏ này, căn bản không cần dùng kim."
Tô Tiểu Tiểu lấy ra một thuốc mê mới, nhất châm kiến huyết mà nói: "Thật ra ngươi chính là sợ đi?"
Đây không phải lần đầu tiên Tô Tiểu Tiểu trị thương cho hắn, lúc mới vừa bị Tô Thừa nhặt về làm nữ tử, hắn đã bị thương vô cùng nghiêm trọng.
Chẳng qua, khi đó ý thức của hắn không thanh tỉnh, với quá trình trị liệu cụ thể cảm xúc không sâu.
Trước mắt hắn nhìn ống chích và kim tiêm lớn bé trong đĩa, da đầu tê dại một trận!
"A, sao có thể —"
Lời còn chưa dứt, cơ thể Vệ Đình căng thẳng.
Xử lý thương thế cho Vệ Đình hơi phiền phức, Tô Tiểu Tiểu lại muốn rút đao, lại phải chú ý tận lực không tổn thương đến thần kinh trong tay của hắn. Nếu không, một khi tay phải của hắn phế đi, kiếp sống võ tướng của hắn cũng theo đó kết thuốc.
Tô Tiểu Tiểu hết sức chăm chú, một tay nắm lấy bàn tay hắn, một tay kia nắm lấy chuôi đao, không do dự chút nào rút ral
Nên khâu lại vẫn là phải khâu lại.
Cuối cùng Vệ đại nhân cũng không chạy thoát vận mệnh bị ấn đầu khâu lại.
Xử lý xong thương thế trên tay, Tô Tiểu Tiểu đột nhiên lại lấy ra một kim tiêm.
Cơ thể Vệ Đình chấn động: "Sao còn nữa?"
Tô Tiểu Tiểu giơ ống chích nói: "Uốn ván."
Bị đâm xuyên, loại miệng vết thương chiều sâu bịt kín này ky nhất phát sinh khí khuẩn, mà uốn ván đúng là khí khuẩn ky.
Vệ Đình: Ta không tiêm."
Tô Tiểu Tiểu: "Cởi quần!"
Tào đầu bếp nấu một nồi sủi cảo, múc hai chén để Tiểu Vi Tử đưa qua cho Tô Tiểu Tiểu.
Tiểu Vi Tử vừa đến cửa đã nghe được chủ nhân nhà mình vô cùng cường ngạnh nói: "Cởi quân!"
"Ta không cởi."
Đối phương từ chối.
Chủ nhân uy hiếp: "Là chính ngươi làm, hay là ta tới cởi, ta cởi mà nói, vậy tương đối không lưu tình. Ta mạnh tay, có thể lập tức cởi hơi nhiều chút."
Cả người Tiểu Vi Tử đều không tốt.
Hắn ta cảm giác tam quan bị đánh sâu vào kịch liệt!
Tiểu chủ nhân khả ái của bọn họ, thì ra là mặt người dạ thú... Tiểu sắc nữ?
Khó trách muốn mang người bệnh về sân của mình, hoá ra là muốn chiếm tiện nghi của người ta—
Không nghĩ tới ngươi là chủ nhân dạng này!
Hôm nay hai bát sủi cảo này cho dù như thế nào cũng không đưa đi được, Tiểu Vi Tử khiếp sợ về tới đại đường.
Tần Thương Lan cổ quái nhìn tiểu dược đồng một cái: "Xay ra chuyện gì?"
Chẳng lẽ thương thế của Nhị Cẩu có biến?
Tiểu Vi Tử lúng ta lúng túng nói: "Chủ nhân lột quần người..."
Tần Thương Lan: "222?"
Tần Thương Lan đi tiểu viện. "Ngươi cởi hay không?" "Không cởi, thà chết không cởi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận