Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2718: Đại Hôn, Vệ Tiểu Bảo Nghiêm Tuc Bách Hoa Cung. 1

Chương 2718: Đại Hôn, Vệ Tiểu Bảo Nghiêm Tuc Bách Hoa Cung. 1Chương 2718: Đại Hôn, Vệ Tiểu Bảo Nghiêm Tuc Bách Hoa Cung. 1
Vệ Tiểu Bảo tức giận cả đêm mới vừa ngủ, Tô Tiểu Tiểu thả cô bé lại trong nôi.
Bỗng nhiên, ngũ hổ cưỡi tọa giá kim điêu hùng dũng oai vệ mà bay đến, dừng ở trên cửa sổ.
Nó ngậm một phong thơ, đặt ở trên tay Tô Tiểu Tiểu.
"Ai viết?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Ngũ Hổ xì cánh nhỏ: "Đầu kỉ đặc vụ!"
Thư là Tô Huyên gửi.
Tô Tiểu Tiểu còn tưởng là nói từ biệt linh tinh, không nghĩ tới là hắn ta gặp Lâu trưởng lão điện Thánh Nữ.
"Thì ra, Lâu trưởng lão là thân muội muội của Lâu Bất Phàm."
Năm đó bà ấy bởi vì phá vỡ bí mật của Lâu Bất Phàm, bị Lâu Bất Phàm cầm tù, sau đó trốn ra đảo Thiên Sơn.
Nhiều năm sau bà ất nghe được thân nương sắp bệnh chết, vì thế trộm trở lại trên đảo gặp nương một lần cuối cùng.
Nào biết suýt nữa bị Lâu Bất Phàm phát hiện, là đầu lĩnh đặc vụ giúp bà ấy.
"Lâu Bất Phàm có bí mật gì?"
Tô Tiểu Tiểu mở ra trang thứ hai, bên trên chỉ viết một cái tên:
Mẫn Ngưng Vẫn.
Nguyệt hắc phong cao.
Đệ tử Thiên Ngọc Đường nghỉ ngơi.
Cơ phu nhân cũng tính đi vào giấc ngủ.
Bỗng nhiên bà ta nhớ lại cái gì đó, gọi Chử Phi Phượng tới: "Van Nương, mua cao tuyết lê cho nương ta về chưa?"
Chử Phi Phượng nhẹ giọng nói: "Đã mua trở lại, cần đưa cho lão phu nhân sao?"
Cơ phu nhân nói: "Muộn như vậy, cũng không biết bà bà ta nghỉ ngơi chưa."
Chử Phi Phượng cười nói: "Ta đi đưa trước, nếu lão phu nhân nghỉ ngơi ta sẽ trở vê."
Cơ phu nhân gật đầu.
Bình tĩnh mà xem xét, gả vào Cơ gia nhiều năm như vậy, bà bà đối xử với mình là rất không tôi, mỗi khi mình và Cơ Minh Lâu xảy ra không vui, bà bà đều nghĩa vô phản cố mà đứng ở phía mình.
Nương nói rất đúng, chính mình nên hiếu kính bà bà nhiều một chút. Chu Phi Phượng mang theo cao tuyết lê đi sân Mẫn Ngưng Van.
Mẫn Ngưng Vẫn còn chưa ngủ, nghe nói là nữ nhi tức sai người đưa kem bảo vệ da tới, vội để Vân Nương đi vào.
Trong phòng vô cùng náo nhiệt, bọn nha hoàn đi tới đi lui.
Vẻ mặt Chử Phi Phượng như thường mà đi vào bên cạnh bàn, đặt kem bảo vệ da xuống.
Dưới cái bàn chậu than tàn lưu một lá thư chưa dốt xong.
Chử Phi Phượng như vô tình mà làm rơi khuyên tai của mình.
Nhờ thời gian nhặt khuyên tai, nàng ấy khom người, cầm nửa phong thư tàn lưu trong chậu than vào tay áo.
Chử Phi Phượng trở lại sân Cơ phu nhân, đi phục mệnh Cơ phu nhân trước, Cơ phu nhân nhàn nhạt ừ một tiếng rồi di nghỉ ngơi.
Nàng ấy trở lại trong phòng mình, chốt cửa lại, đốt đèn dầu, từ tay áo rộng lấy ra nửa lá thư chưa đốt hết kia.
Thịch thịch thịch.
Có người gõ cửa phòng.
Chử Phi Phượng cảnh giác hỏi: "Ai?"
"Vân Nương, là ta."
Là một tiểu nha hoàn Chử Phi Phượng từng quan tâm.
Chử Phi Phượng hỏi: "Đã trễ thế này, có chuyện gì sao?"
Tiểu nha hoàn nói: "Ta thấy ngươi còn chưa ngủ, bưng cho ngươi một chén súp nấm tuyết lại đây."
Chử Phi Phượng cũng không thích ăn súp nấm tuyết, nhưng vì ngụy trang cho chính mình một ít đặc điểm, cố ý nói thích ăn.
"Ta không đói bụng, chính ngươi ăn đi, ta lập tức ngủ."
"Như vậy, được rồi, nếu nửa đêm ngươi là đói bụng thì đi gọi ta, ta làm cho ngươi."
"Được."
Chử Phi Phượng đồng ý, chờ đến tiếng bước chân đi xa, nàng giảm ánh sáng đèn, nương ánh đèn mỏng manh xem xong thư.
"Tìm một cơ hội, đưa cho Tiểu Thất."
Chử Phi Phượng vốn tính toán sáng sớm hôm sau nương danh nghĩa mua sắm ra Thiên Ngọc Đường, ai ngờ nửa đêm mưa to.
Cơ phu nhân nhàm chán, để lại Chử Phi Phượng ở trong phòng chơi cờ với mình, chuyện chọn mua giao cho người khác di làm. Chử Phi Phượng đành phải yên tĩnh chờ thời cơ tiếp theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận