Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2995: Nhi Tử Là Hắn 1

Chương 2995: Nhi Tử Là Hắn 1Chương 2995: Nhi Tử Là Hắn 1
Nghe nói Cừu lão đến, ba đứa nhóc không luyện chữ nữa, ném bút chạy ra ngoài.
“Ta nhớ Tây Công rồi! Ta nhớ Tây Công rồi!”
Tiểu Hổ chạy nhanh nhất.
“Đệ không muốn viết chữ chứ gì?”
Đại Hổ vạch trần cậu nhóc.
Tiểu Hổ nhìn cậu bé: "Ca còn không muốn viết sao?"
Đại Hổ lý nhí nói: "Ta là phải trông chừng hai ngươi, ta là đại ca."
Tiểu Hổ làm mặt quỷ thè lưỡi: "Lêu lêu lêu!"
Chử Phi Phượng nắm tay Vệ Hi Nguyệt: "Hi Nguyệt, chúng ta cũng đi gặp Cừu lão tiên bối và Nhiếp bà bà."
"Hi Nguyệt tỷ tỷ! Hi Nguyệt tỷ tỷ!"
Tiểu Hổ chạy lại, nắm lấy tay Vệ Hi Nguyệt, kéo con bé chạy hộc tốc ra ngoài.
Vệ Hi Nguyệt quay đầu nhìn về phía bàn: "Còn cái hũ."
Đại Hổ đã chạy trước nhất, nghe thấy tiếng của Vệ Hi Nguyệt, lại quay trở lại, ôm lấy hai hũ hạt thông trên bàn.
"Sư công!"
"Sư công!"
“Tây Công!"
Cừu lão còn chưa ngồi ấm chỗ, đã nghe thấy ba giọng nói của tiểu quỷ.
Thân hình cao lớn của lão chấn động, vô thức đứng dậy.
Chạy là không thể chạy thoát được.
Ba tiểu pháo đã xông vào.
Cừu lão chắc khỏe hơn Lăng Vân, không dễ bị đè ngã, ba đứa nhóc treo trên chân lão, một mực trèo lên.
Rất nhanh, eo treo một đứa, cổ cưỡi một đứa, chân còn treo một đứa.
"Tiểu Phủ muốn cưỡi cổi! Tiểu Phủ muốn cưỡi cổi"
Cố sức lắm cũng chỉ có thể làm một vật treo chân là Tiểu Hổ: “Ai dal"
Vân Sương và huynh đệ Vệ gia chào hỏi hai lão. Vân Sương nói: "Tiểu Tiểu và Tiểu Đình sẽ đến ngay thôi."
Cừu lão là sư phụ của Vệ Đình, mặc dù Cừu lão chưa từng thừa nhận, Tô Tiểu Tiểu là truyên nhân của Kim gia, mặc dù dùng vàng mua được danh nghĩa, nhưng thực tế không có quan hệ truyên thừa.
Hai lão cũng chỉ có chút quan hệ mỏng manh với hai phu thê, với những người khác thì không liên quan lắm.
Cừu lão nhìn Vân Sương, lại nhìn Vệ Thanh: "Không giấu gì các ngươi, chúng ta lần này đến đây, là muốn tìm Vệ nhị công tử, chúng ta có chuyện nhờ vả."
Vệ Thanh hết sức cung kính như một vãn bối, lễ phép hỏi: "Hai lão cứ nói, chỉ cần ta có thể giúp được, nhất định sẽ dốc hết sức.
"Nửa tháng trước, chúng ta tìm được gia đình nuôi dưỡng Đông Thăng ở một ngôi làng ở Tây Tấn..."
Cừu lão kể lại chuyện đêm đó.
Vệ Thanh nói: "Vừa hay, Mị Cơ ở Tây Tấn, ta sẽ lập tức gửi thư cho nàng, để nàng dùng mối quan hệ của Phi Nguyệt hí lâu để tìm kiếm. Tuy nhiên, nhiều năm như vậy trôi qua, có thể hắn đã rời khỏi Tây Tấn rồi. Lục đệ, đệ đến Tô gia một chuyến, gọi Tô Huyên đến, nói rằng ta có chuyện tìm hắn."
Vệ Lục Lang ồ một tiếng: "Được!"
Ban đầu Cừu lão định tìm Vệ Thanh xong sẽ đi tìm Tô Huyên, ai ngờ Vệ Thanh suy nghĩ chu toàn, đã sắp xếp xong xuôi.
Lão đứng dậy chắp tay cảm ơn.
Vệ Thanh vội vàng cúi người đỡ lấy tay lão: "Tiền bối! Đừng như vậy!"
Vệ Tư sáng sớm đã vào cung, không ở nhà, Vệ lão thái quân đêm qua trằn trọc mãi đến gần sáng mới ngủ, mấy huynh đệ không đi đánh thức bà lão.
Khi Tô Tiểu Tiểu và Vệ Đình đến, Cừu lão vừa mô tả xong vết sẹo trên nhi tử.
Vệ Thanh nói với Vệ Đình: "Tiểu Thất, ngươi đến vẽ một chút."
Vệ Đình trước tiên hành lễ với hai lão, sau đó lấy bút mực.
"Bốn tuổi bị sói cắn, ở đây, lại ngã xuống sườn núi, bị một vết dài như vậy."
Cừu lão ra hiệu.
Thật ra lão cũng chưa từng nhìn thấy, lão già kia ra hiệu như thế nào thì lão ra hiệu như thế đó.
Mấy huynh đệ từ nhỏ đến lớn không ít lần bị thương, hình dạng vết sẹo, Vệ Đình quá quen thuộc. hương ¿đ3395. Nhị ¡ựư La Han ¡
Vệ Đình nói: "Dấu răng sói trông gân như thế này, lớn lên sẽ nhạt và rộng ra, vết sẹo cũng vậy.'
"Chàng từng bị sói cắn sao?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận