Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2378: Vệ Tiểu Bảo Đội Nồi 3

Chương 2378: Vệ Tiểu Bảo Đội Nồi 3Chương 2378: Vệ Tiểu Bảo Đội Nồi 3
Nếu như thủ lĩnh đặc vụ có ở đây, trong vòng ba chiêu đã có thể lấy mạng nàng ta rồi.
Nhưng mỗi người ai cũng có sở trường riêng, không có gì để so sánh cả.
Huống chi thân thủ không đủ, thì đã có trang bị góp sức.
"Xem thường thân thủ của ta, vậy bây giờ ngươi bại tướng dưới tay của ai hả?"
Vô Ưu cắn răng nói: "Ngươi giở thủ đoạn bẩn thỉu!"
Tô Tiểu Tiểu sẽ không bị nàng ta dắt mũi dẫn đi: 'Mặc kệ nó là thủ đoạn bẩn thỉu hay thủ đoạn tốt, có thể giết được ngươi thì đó là thủ đoạn tốt!"
Một tay của Vô Ưu để ở sau lưng, âm thầm lấy ra một bình sứ nhỏ từ trong ống tay áo.
Trên mặt của nàng ta không có bất kỳ sơ hở gì, tiếp tục quần nhau với Tô Tiểu Tiểu: "Ngươi dám động thủ sao?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Sao ta lại không dám động thủ?"
Vô Ưu lạnh lùng nói: Nguoi đang mang thai mà sát sinh, ngươi không tích chút đức cho đứa con trong bụng ngươi sao?”
Tô Tiểu Tiểu không thèm mắc bẫy của nàng ta, kiêu ngạo nói: "Trừ hại cho dân, ta tất nhiên công đức vô lượng!"
Bụng nàng rung chuyển một trận, Vệ Tiểu Bảo lại đá bàn long cước trong bụng rồi.
Tô Tiểu Tiểu: "Vệ Tiểu Bảo đừng nghịch."
Cái bụng dường như vô cùng tủi thân mà yên tĩnh lại.
Lúc này, Vô Ưu kéo dài thời gian từ nãy đến giờ, cuối cùng cũng có thể làm nắp bình sứ rơi ra.
Thứ bên trong chiếc bình này, có thể khiến bất kỳ kẻ nào mất mạng tại chal
Nàng ta giơ tay định ném về phía Tô Tiểu Tiểu.
Nhưng điều mà nàng ta tuyệt đối không ngờ được là, trong rừng chướng khí đột nhiên truyền ra một tiếng gầm thét của mãnh thú.
Ngay sau đó, một cái bóng đen gió lốc lao vê phía nàng ta.
Nàng ta ngã nhào xuống đất, bình sứ trong tay cũng lăn ra.
Nàng ta đứng dậy bỏ chạy.
Khi đi ngang qua một khe núi, con gấu chó phía sau nhảy lên một cái, đè nàng ta ngã xuống.
Nàng ta cảm thấy cột sống của mình sắp gấy đến nơi rồi.
Không đợi nàng ta kịp phản ứng, con gấu chó cắn một cái vào cổ nàng ta, hung hăng xé rách cổ họng nàng tai Lại nói sau khi Lãnh Chỉ Nhược hộ tống hai vị công chúa và mấy đứa bé đến nơi an toàn, lập tức quay lại tìm Tô Tiểu Tiểu.
Chiến đấu đã kết thúc.
Hiện trường không thấy Vô Ưu đâu, chỉ có một con gấu chó phục kích ở đó.
Con gấu chó không hề tỏ ra bất kỳ tính công kích gì, mà từ đùa nghịch cái đầu của mình.
Tô Tiểu Tiểu đứng trên một cây đại thụ phía sau nó.
Lãnh Chỉ Nhược thăm dò mở miệng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tô Tiểu Tiểu bình thản nói: "Ồ, giải quyết rồi. Ngươi đừng sợ nó, nó sẽ không công kích ngươi đâu.
Lãnh Chỉ Nhược thả lỏng chuôi kiếm: "Vậy ngươi ở trên cây làm gì?"
Nàng ấy còn tưởng rằng Tần Tô đang trốn con gấu chó này.
Tô Tiểu Tiểu chớp mắt, nhìn thân cây như xoay mặt vào vách để hối lỗi, ngón trỏ móc móc vỏ cây, mơ hồ không rõ nói: "Ta không xuống được."
Lãnh Chỉ Nhược: "..."
Vệ Tiểu Bảo nôn nóng ra ngoài để gây rắc rối cho ba ca ca, sáu cữu cữu và ba bá bá rồi.
Khổ luyện khinh công một năm, một ngày trở về trước chiến thắng, cái này uất ức, ai hiểu?
Lãnh Chỉ Nhược không nói gì, lướt lên nhánh cây đưa nàng xuống.
"Cây cung của ngươi từ đâu mà có vậy?”
Lãnh Chỉ Nhược hỏi.
Nàng ấy không nhớ nàng có mang theo binh khí.
Tô Tiểu Tiểu chỉ con gấu chó đang nghịch đầu mình, mặt không đổi sắc nói: "Ồ, ta giấu trong rừng từ trước, lúc nấy nó đem đến cho ta đó!"
Gấu chó ngơ ngác.
Lãnh Chỉ Nhược há miệng: "Ngươi..."
"Ừm, từ trước ta đã biết trong rừng có kế hoạch, ta cũng biết nó!"
Tô Tiểu Tiểu nói một hơi, hỏi: "Còn ngươi, sao lại gặp phải đám người này?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận