Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 85: Bố Vợ Và Con Rể 1

Chương 85: Bố Vợ Và Con Rể 1Chương 85: Bố Vợ Và Con Rể 1
Thực ra, ban đầu vốn định để dành tặng cho các học sinh của học viện nếm thử, nhưng bây giờ vừa hay có cơ hội bán cho người khác một cái ân tình, hà cớ gì không thuận nước đẩy thuyền?
Kiếp trước nàng vẫn luôn thấy không quen với phong cách kinh doanh quá khéo léo của mẫu thân mình, nhưng khi nàng từ một đại tiểu thư gia đình khá giả biến thành thôn nữ nghèo đói nàng mới nhận ra rằng làm một người không phải chiều theo ý người khác... cần phải có bản lĩnh của chính mình.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Học viện xa quá, về sau có thể ta sẽ không tới học viện bày hàng nữa."
"A...' Thẩm Xuyên thất vọng.
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười: "Nhưng mà, nếu ai muốn ăn thì có thể đặt trước. Chỉ cần số lượng đủ 10 chiếc ta sẽ miễn phí giao tới đây cho các ngươi."
"Hơn nữa, chúng ta có thể coi là bạn bè. Nể mặt ngươi, phàm là học viện đặt trước ta sẽ chỉ lấy 9 đồng một chiếc."
Oa, không cần phải ra ngoài cũng có bánh được giao tận nơi, lại còn rẻ hơn một đồng nghĩ đi nghĩ lại thấy hời thật đó!
Thẩm Xuyên đáp: "Để ta đi nói với bọn họ ngay bây giời"
"Đừng quên bánh lão bà" Tô Tiểu Tiểu nhắc nhở.
"Ồ, đúng đúng đúng!" Thẩm Xuyên mỉm cười quay lại, ôm một đống bánh lớn, chân bước như bay đi về phía học viện.
Tô Tiểu Tiểu đi đến cổng chính của học viện.
Thấy nàng từ bên trong bước ra, tiểu tư ban đầu ngăn nàng lại chết lặng.
"Tỷ!" Tô Nhị Cau chạy tới: " Gặp được Thẩm Xuyên rồi chứ?"
Tô Tiểu Tiểu gật đầu: "Gặp rồi, cũng đưa bánh cho hắn rồi."
"Vậy chúng ta trở về thôi." Tô Nhị Cẩu nói.
Tô Tiểu Tiểu lắc đầu: "Không vội, chúng ta đi tới đây trước đã."
Thời gian ba ngày đã hẹn với lang trung đã đến, nàng phải đến nhà lang trung để lấy kim bạc và dược liệu đã đặt trước.
" Đệ có biết hẻm Xuân Liễu không?" nàng hỏi Tô Nhị Cẩu.
"Đệ biết, cách chợ không xa, từ đây đến hẻm Xuân Liễu khoảng... ba bốn dặm?" Tô Nhị Cẩu không nhạy cảm với con số lắm, bảy tám dặm là hắn tự mình ước tính mà thôi.
Trên thực tế, họ đã đi được khoảng hơn sáu dặm.
Tô Tiểu Tiểu bước từng bước với thân hình nhỏ nhắn mập mạp, mồ hôi đầm đìa. Hôm nay vận động như này là đã đủ rồi...
Hẻm Xuân Liễu là một con hẻm cũ, sàn đá xanh với chằng chịt những vết nứt, rêu xanh mọc chen chúc bên trong đó.
Hai người cẩn thận bước đi từng chút một, cuối cùng cũng đến trước cửa một ngôi nhà có treo một tấm biển gỗ họ Phù trên cửa.
"Gõ cửa." Tô Tiểu Tiểu nói.
"Hởi"
Tô Nhi Cẩu vui vẻ được tỷ tỷ mập mạp nhà mình sai bảo, giơ tay gõ cửa.
"Có ai ở đây không?”
Thằng nhóc hét lên.
Sau một lúc lâu, cánh cửa từ từ được mở ra từ bên trong.
" Ai thế?"
Một giọng nói già nua không kiên nhẫn hỏi.
""
Tô Tiểu Tiểu chớp mắt và ngạc nhiên nhìn bà ấy.
Bà ấy cũng nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu, lông mày nhíu lại : "Hôm nay không có cái muối khô !"
Đúng vậy, người mở cửa cho họ chính là bà lão lớn tuổi bán đồ khô trong chợ.
Tô Tiểu Tiểu không khỏi cảm khái, trấn này thật nhỏ quá đi... Trong một ngày đã gặp được hai "người quen' rồi.
"Chờ một chút, sao ngươi biết nhà của ta?" Bà lão cau mày hỏi.
Tô Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn tấm biển treo trên tường, là người nhà họ Phù không sai rồi.
"Xin hỏi, Phù lang trung có ở đây không?" nàng hỏi.
Bà lão tức giận khit mũi: "Ngươi tìm nhi tử ta làm gì?"
"Nương! Có người tới xem bệnh hả?"
Phù lang trung nhanh chóng cầm chày thuốc đi tới, hắn ta vừa giã thuốc ở sân sau.
"Phù lang trung”. Tô Tiểu Tiểu chào hỏi hắn ta.
"Là Tô cô nương à." Đôi mắt Phù lang trung lóe lên, nói với từ mẫu mình: "Nương, bên ngoài gió lớn, nương vào trong nghỉ ngơi trước đi, con tiếp là được rồi”
Bạn cần đăng nhập để bình luận