Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 886: Đình Ca Đến Rồi 1

Chương 886: Đình Ca Đến Rồi 1Chương 886: Đình Ca Đến Rồi 1
Tần Thương Lan không thể nhìn con trai của mình ở dưới mí mắt của mình bị đánh vô ích như vậy được.
Các nữ quyến của Vệ gia chưa bao giờ đánh với Tần Thương Lan lần nào, nhưng mà cái người ta vẫn thường hay gọi là nghé con không biết sợ cọp là gì*, không quan trọng ngươi là ai, chỉ cần ngươi muốn đánh thì mọi chuyện đều kết thúc!
*: Nghé con không biết sợ cọp, điếc không sợ súng, là một câu thành ngữ của Trung Quốc có nguồn gốc từ [Trang Tử - Tri Bắc Du], có nghĩa là nghé con mới sinh ra không sợ hổ vì nó không biết hổ mạnh đến thế nào, nó thường miêu tả những người trẻ tuổi, là ẩn dụ cho những người trẻ tuổi ít lo lắng trong suy nghĩ và dám hành động.
Trân thị vung thanh đao ở trong tay, chém về phía của Tần Thương Lan.
Lam thị ném chiếc roi Cửu Tiết trong tay ra, chặn đường tiến công bên trái của Tân Thương Lan, Tưởng thị lại dùng thanh Nhuyễn Kiếm với lưỡi kiếm lạnh lẽo của mình chặn đường tiến công bên phải của Tân Thương Lan.
Những chiếc kim bạc của Lý thị lại càng nguy hiểm hơn, cả ba chiếc kim đồng thời được phóng ra, đánh trúng vào ba điểm chí mạng của Tần Thương Lanl
Trong một khoảnh khắc, ánh mắt của Tần Thương Lan chợt hiện lên một tia kinh ngạc.
Kiếp trước của Vũ An Quân đã cứu cả hoàng triêu sao? Tôn tử đã mất nhưng ông ấy lại có mấy đứa tôn tức phụ có võ công không hề thua kém các nhi tử của mình.
Chỉ có điều, Chiến thần của Đại Chu không thể bị người ta đánh bay ra ngoài một cách dễ dàng, danh hiệu đó không phải là khoác lác, khoe khoang, mà là ông ấy đã được rèn luyện thông qua các chiến công thực tế của mình.
Tần Thương Lan nhảy bay lên trên không trung, tránh né được đòn tấn công của những người kia, ông ấy lại giãm lên thanh đao của Trần thị, móc ngón chân vào, rồi làm gãy thanh đao trong tay Trần thị.
Ông ấy lại đặt mũi bàn chân lên lên sống thanh đao, thanh đao lớn va chạm với Trần thị.
Trân thị dùng hai tay chặn cán thanh đao lại, một cỗ lực cực kỳ mạnh mẽ này buộc nàng ta phải lùi lại hơn mười bước!
"Tam tẩu!" Sắc mặt của Tưởng thị đột nhiên thay đổi.
Cho đến tận ngày hôm nay người có thể ép Tam tẩu thoái lui, quả nhiên không hổ danh là Tần Thương Lanl
Thậm chí Tần Thương Lan còn không sử dụng bất kỳ chiêu thức mang theo sát ý giết người nào, ông ấy chỉ sử dụng sống thanh đao và cán của thanh đao, đối với các đòn tấn công của người khác, ông ấy áp dụng tránh được thì tránh, cũng không thực sự đánh với bọn họ ngươi chết ta sống. Trình độ võ thuật, võ công của Tần Thương Lan ngày càng hiếm có người nào có thể sánh kịp, nhưng việc những người này có thể đối phó, đánh lại ông ấy với nhiêu chiêu thức như vậy, cũng đủ cho thấy họ mạnh đến mức nào.
Vào lúc này, Tân Thương Lan đột nhiên cảm thấy tay phải của mình đau nhói, toàn thân đông cứng mà không rõ lý dol
Trử thị nhạy bén mà đã nhanh chóng phát hiện ra được biến cố này, nàng ta lập tức bắn tụ tiễn trong tay áo mình ral
"Cẩn thận!" Tô Thừa đang bị treo trên cành cây chợt hét lên!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, một bóng người đột nhiên rơi từ trên trời xuống, đứng trước mặt Tân Thương Lan, hắn bắt lấy tụ tiễn kial
Trử thị đổ mồ hôi lạnh: "Tiểu Thất!"
Trên thực tế Trử thị chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ giết Tân Thương Lan, mũi tên trong tay áo của nàng ta cũng không nhắm vào điểm chí mạng.
Nhưng vị trí mà Vệ Đình lao ra rất nguy hiểm, nếu như hắn không bắt kịp tụ tiễn đó, trái tim của hắn sẽ bị bắn xuyên qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận