Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1721: Sát Thần Vệ Tư 1

Chương 1721: Sát Thần Vệ Tư 1Chương 1721: Sát Thần Vệ Tư 1
"Búc nhỏ hạnh phúc nhất!" Tiểu Hổ ưỡn ngực nói.
Tô Thừa bế Đại Hổ ở gần nhất lên, nói: "Đây là cháu của gia gia!"
"Nhị Hổ cũng muốn được ôm!"
"Gia gia! Gia gia! Ôm búa nhỏ! Ôm búa nhỏ!"
Cả hai đều dang rộng đôi tay nhỏ bé của mình ra để ôm.
"Để cữu cữu ôm!" Tô Ly ôm Tiểu Hổ.
Tiểu Hổ vặn vẹo mông trong vòng tay hắn ta, từ chối: 'Muốn gia gia ôm!"
"Không được, ta muốn ôm!"
Rất nhanh, Tô Kỳ và Tô Ngọc cũng tới, hai người đoạt lại Nhị Hổ.
Nhị Hổ hét lên: "Ai nha——"
Ngũ Hổ đứng trên cành, vỗ đôi cánh nhỏ: "Chạy mau đi! Chạy mau đi! Chạy mau đi!"
Đã lâu rồi hầu phủ không náo nhiệt như vậy, cả nhà ăn cơm vui vẻ.
Tô Tiểu Tiểu mơ hồ cảm thấy hình như có điều gì đó quan trọng mình đã quên nói.
Vệ Tiểu Bảo bị lãng quên: ".......
Vệ Đình trở về từ hoàng cung được một lúc thì Tô Tiểu Tiểu mang bọn nhỏ trở về, ba đứa nhỏ ồn ào cả một ngày, kiệt sức rồi ngủ thiếp đi.
"Tại sao chưa ngủ?"
Vệ Đình hỏi Tô Tiểu Tiểu .
Tô Tiểu Tiểu nói: "Đói bụng, ăn xong sẽ đi ngủ."
Một người ăn cho hai người nên đói rất nhanh.
"Chàng ăn cơm chưa?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Vệ Đình ngồi xuống bên cạnh nàng: "Mới ăn một chút, giờ hơi đói bụng."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Vừa vặn, chúng ta cùng nhau ăn."
Phòng bếp nấu một nồi canh táo đỏ nấm tuyết lớn, Tô Tiểu Tiểu cũng múc một bát cho hắn.
"Mà sao chàng đi lâu vậy? Vẫn luôn nói chuyện với bệ hạ ở ngự thư phòng sao?"
Vệ Đình nhận lấy bát canh nấm tuyết, nói: "Ta đến bộ binh một chút, còn viết thêm vài văn thư, kể lại chuyến đi đến phía Bắc lần này, kể cả những chuyện quan trọng."
Đây không phải là viết báo cáo à... Tô Tiểu Tiểu cắn một miếng táo chua, cau mày.
Vệ Đình vẫn chưa ăn, liếc nhìn nàng một cái, nhặt hết táo trong bát của mình cho nàng, sau đó đổi bát của mình cho nàng. Gia hoả này vẫn rất quan tâm.
Tô Tiểu Tiểu ăn thêm một ngụm, ngọt lịm, nàng rất thích.
"Gần đây cha thế nào rồi?" Vệ Đình cũng rất quan tâm đến Tô Thừa.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Rất tốt. Cậu tổ phụ và cậu tổ mẫu cũng đều mạnh khoẻ."
"Chắc mấy ngày tới là có thể làm xong. Đến lúc đó ta cùng nàng trở về một chuyến."
"Ừ.' Tô Tiểu Tiểu gật đầu,À, đúng rồi, chàng có đề cập tới việc đi Nam Cương với bệ hạ chưa?"
Vệ Đình nói: "Ta dò xét ý tứ của ông ta trước, nói Gia Cát Thanh còn thiếu một ít thuốc, ông ta nói vết thương của ta chưa lành nên có nhiều bất tiện, ông ta sẽ phái người khác đi tìm dược liệu, để ta ở kinh thành an tâm dưỡng thương."
Tô Tiểu Tiểu từ tối nói: "Xem ra lần này chàng lập chiến công lớn ở biên quan, lại động đến Lãnh gia, khiến ông ta cảm thấy chàng ngày càng không bị khống chế, sợ công lao lớn của chàng ảnh hưởng chủ nhân, cũng sợ chàng có ý đồ không tốt nên muốn đặt chàng dưới mắt mới yên tâm."
Vệ Đình múc một thìa canh nấm tuyết, nói: "Hừ, ông ta nghĩ hay lắm."
Tô Tiểu Tiểu cũng cảm thấy Cảnh Tuyên Đế lần này có chút không khôn ngoan, Vệ Đình nhìn thì giống thuận theo, nhưng thực chất là một kẻ nổi loạn, Cảnh Tuyên Đế nghĩ rằng với tư cách là hoàng đế thì ông ta có thể kiểm soát Vệ Đình, nhưng ông ta không biết rằng một ngày nào đó Vệ Đình sẽ có đủ lông cánh.
Tô Tiểu Tiểu ăn xong thì ngủ thiếp đi, Vệ Đình bế nàng lên giường, đắp chăn cho nàng rồi nhét ba đứa nhỏ vừa đạp chăn vào lại trong chăn.
Làm xong việc này, hắn đi đến viện của Nhị ca, gõ cửa phòng Nhị ca và Nhị tẩu: "Nhị ca, huynh ngủ chưa?”
Vệ Thanh nói khẽ: "Ta chưa ngủ, đệ đi thư phòng chờ ta."...
Bạn cần đăng nhập để bình luận