Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1230: Ha Gia 2

Chuong 1230: Ha Gia 2Chuong 1230: Ha Gia 2
Cảnh Dịch muốn lao lên, nhưng Tần Thương Lan đã đứng ở đó một cách uy nghiêm.
Cảnh Dịch: Đánh không lại hắn.
Lại nói Vệ gia, Vệ Đình cũng đã dậy từ sáng sớm để chuẩn bị lên đường, không biết làm sao nhưng mỗi bước đi vào ngày đại hôn hôm đó đều rất đặc biệt, chưa đến giờ thì chưa được phép rời đi.
Khi hạ nhân đi tới, liền bắt gặp thiếu gia tuấn mỹ đang ngồi trên ghế đá... đôi chân đang rung rung.
Đây là căng thẳng... hay nhàn nhã?
Ngay khi giờ lành đến, Vệ Đình xoay người lên ngựa và cùng xuất phát với một đoàn rước dâu hùng mạnh.
Trạng nguyên trẻ tuổi từng thống trị nhà Chu đã trưởng thành rồi, sự non trẻ thời thiếu niên đã phai nhạt, chỉ còn lại sự tao nhã và sự dè dặt của một người đàn ông trưởng thành.
Hắn cưỡi ngựa cao ngạo ngẩng đầu, một thân hỉ phục, tuấn mỹ đến mức người khác không dám nhìn.
Bốn công tử tại kinh đô, hắn không phải là người đứng thứ nhất, không phải vì hắn không đủ đẹp trai, hay gia thế không đủ tốt, mà là vì hắn có tính khí thất thường đã mạo phạm đến nhiều cô nương khiến họ tức giận nên đã loại hắn khỏi danh sách.
Thời khắc này, mọi người đều cảm thấy hư danh cũng chẳng tính là gì, hắn là nam tử đẹp trai nhất kinh thành, không ai có thể phủ nhận.
"Nghe đồn rằng hắn đã cưới một nha đầu lớn lên ở nông thôn còn dắt theo ba đứa nhỏ con của chồng trước."
"À, vậy... có xứng đôi không?"
"Thiên kim nhà họ Tần."
"Vậy cũng không có xứng...
Ngựa của Vệ Đình đã đi qua rồi, đại hôn không còn đường rút lui, Vệ Đình tiếp tục tiến về phía trước.
Tô Tiểu Tiểu đầu đang đội khăn trùm đầu nên không thể nhìn thấy gì.
Nàng được được Tô Nhị Cẩu cõng ra khỏi viện.
Nàng siết chặt vai của Tô Nhị Cẩu nói: "Wow, Nhị Cẩu, đệ cường tráng quá."
Dường như ngày hôm qua hắn vẫn còn là một đứa trẻ gây gò, chỉ trong chớp mắt đã trở thành một thiếu niên cường tráng.
"Đó là điều đương nhiên, vì đệ ăn rất nhiều đói" Điều mà Tô Nhị Cau không nói là vì để cõng tỷ tỷ mau chóng có thể bay lên kiệu hoa, hắn đã bí mật luyện tập sức khỏe.
Tô Tiểu Tiểu tựa vào vai hắn nói: "Nhị Cẩu của chúng ta cũng đã lớn rồi."
Tô Nhị Cẩu cảm thấy mũi cay cay: "Tỷ tỷ, đệ đột nhiên không nỡ để tỷ kết hôn."
Tô Tiểu Tiểu cười nói: "Đệ đệ ngốc, ta không phải là không thể quay về."
Hai lão trưởng bối đã đàm luận xong rồi, đôi vợ chồng trẻ thích sống ở đâu thì sống ở đó, sẽ không vây nhốt Tô Tiểu Tiểu ở hậu viện.
Nàng là phượng hoàng trên trời chứ không phải là chim trong lồng.
Vệ Đình đã sớm đợi ở cửa.
Thấy Tô Nhị Cẩu cõng Tô Tiểu Tiểu ra ngoài, Hắn bước lên nghênh đón và hành lễ với Tần Thương Lan và Tô Thừa.
Lanh lảnh càn khôn*, tư thế cường tráng, ánh mắt thâm tình mà trìu mến.
*Lảnh lảnh càn khôn: "lảnh lảnh”: sáng, sáng sủa; "can khôn”: que Càn và quẻ Khôn trong kinh dịch, tượng trưng cho trời và đất.
"Đa tạ Tổ gia gia, và đa tạ cha đã gả Tiểu Tiểu cho con."
Đôi mắt của những bách tính đang vây xung quanh xem náo nhiệt đêu mở to mắt.
Bọn họ có nghe lầm không?
Vệ đại nhân nói... gả?
Đây là một tiểu góa phụ lớn lên ở nông thôn, từng có đời chồng và dẫn theo ba đứa con chồng trước al
"Nghe nói người ta rất có năng lực, xuất thân bất phàm, y thuật cao minh, đã chữa khỏi bệnh cho Hoàng đế và Thái hậu, nghe nói còn cứu được cả Công chúa."
"Cái này gọi là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng! Hậu duệ của Thần hộ quốc sao có thể kém cỏi được chứ?"
“Nói cũng đúng."
Quần chúng ta một câu, ngươi một câu.
Những lời chế giau và nghi hoặc về Tô Tiểu Tiểu trước đây đều bị từ "ga của Vệ Đình tát vào mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận