Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1895: Người Thừa Ke Trình Gia. 1

Chương 1895: Người Thừa Ke Trình Gia. 1Chương 1895: Người Thừa Ke Trình Gia. 1
Lâu trưởng lão lười ứng phó với hai người trẻ tuổi, đã sớm trở về phòng nghỉ ngơi.
Công chúa Huệ An không ngủ, nàng ta ngồi trong viện đợi người.
Hết nhìn trái lại nhìn phải, cuối cùng cũng thấy được người mình mong chờ.
Nhưng nàng ta không thể đứng lên chào hỏi được dù sao nàng ta cũng là công chúa, phải giữ gìn thần thái.
'Sao lại đi lâu như vậy?”
Công chúa Huệ An bất mãn lẩm bẩm.
Tô Huyên đem túi điểm tâm được gói trong lá trúc đưa cho nàng ta: "Điểm tâm nhà đó bán hết rồi, ta hỏi mấy chỗ mới mua được."
Công chúa Huệ An bưng bánh gạo còn nóng hổi lên, mở lá trúc ra lấy một miếng đưa cho hắn ta: "Cho ngươi."
Tô Huyên nở nụ cười: "Công chúa tự ăn đi, ta không đói."
Công chúa Huệ An hất cằm kiêu ngạo nói: "Ngươi không thử độc cho bản công chúa, sao bản công chúa có thể ăn?"
"Như vậy sao." Tô Huyên ngoan ngoãn nhận lấy miếng bánh gạo, chậm rãi cắn một miếng: "Không quá ngọt, gạo có mùi thơm rất nồng, không có độc."
Công chúa Huệ An cũng ăn thử một miếng.
Nàng ta không thích ăn đồ ngọt, bánh gạo lần này làm rất vừa phải.
Nghĩ đến chuyện gì, nàng ta đột nhiên mở miệng hỏi: "Tô Huyên, ta ăn nhiều như vậy có phải đã mập lên rồi không?"
Tô Huyên khẽ nở nụ cười: "Không có."
Công chúa Huệ An như trút được gánh nặng: "Vậy thì tốt."
Nàng ta nhanh chóng ăn xong mấy miếng bánh gạo trong tay.
Sau đó ngồi trong viện không cử động.
Tô Huyên hỏi: "Công chúa không nghỉ ngơi sao?"
Công chúa Huệ An nhỏ tiếng nói: "Ta... Còn hơi sợ rắn."
Tô Huyên nhìn xung quanh, nói: "Ở đây đã rải bột đuổi rắn, sẽ không có rắn đâu."
Nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng công chúa Huệ An vẫn sợ hãi như cũ.
Loại sợ hãi đó chỉ khi chính bản thân trãi qua mới thực sự cảm nhận được.
Công chúa Huệ An đứng thẳng lưng ra lệnh: "Ngươi... Làm ngự tiền thị vệ của bản công chúa, đêm nay ngươi gác đêm.” Nói xong nàng ta còn không chắc chắn Tô Huyên sẽ đồng ý, dù sao Tô Huyên cũng chỉ là một thư sinh yếu đuối, nói không chừng hắn ta cũng sợ rắn.
Vị công chúa nào đó đã hoàn toàn quên mất là ai đã ném con rắn ra ngoài.
Tô Huyên nói: "Được.
Công chúa Huệ An đi rửa mặt một chút, nằm trên chiếc giường mềm mại.
Nàng ta là người rất kiêu ngạo, trên đường đi tuy vội vã, nhưng ăn mặc trên đường cũng không chịu nhiều thiệt thòi.
Nàng ta là công chúa từ nhỏ đã lớn lên trong cẩm y ngọc thực, cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, chỉ là khi nhìn thấy bách tính nghèo khổ, nàng ta mới nhận ra bản thân chưa từng trải qua sự cực khổ của nhân gian.
"Tô Huyên." Công chúa Huệ An kêu hắn ta một tiếng.
"Hả?" Tô Huyên nói một tiếng.
Công chúa Huệ An thấp giọng nói: " Ngươi nói, sao những ngày tháng của bách tính đều khổ như vậy sao?"
Tô Huyên lật một trang sách: "Đa phần đều vì cuộc sống mà bôn ba, cũng có một số người cũng rất tốt, nếu gặp được minh quân, mở ra cuộc sống thái bình thịnh thế, thì cuộc sống của bách tính sẽ tốt hơn, nếu vua không nhân từ, cuộc sống của bách tính rất khó trải qua."
Công chúa Huệ An suy nghĩ: "Phụ hoàng của ta... Có được xem là minh quân không?”
Tô Huyên hỏi ngược lại nàng ta: "Công chúa cảm thấy thế nào?"
Nàng ta cũng từng cho là phụ hoàng là một minh quân, nhưng nhìn thấy bách tính khổ sở như vậy, nàng ta lại không chắc chắn.
"Quốc khố trống rỗng đã là vấn đề từ thời tiên hoàng còn tại vị, bệ hạ nghiêm túc trị quốc, thay đổi nhiều chính sách, bổ sung vào chỗ trống quốc khố nhưng quốc khố vẫn không được đầy đủ như cũ."
Tô Huyên đã khéo léo chuyển vấn đề hoàng đế có phải là một mình quân không qua một bên.
Công chúa Huệ An ô tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận