Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2253: Cả Nhà Đoàn Tụ 2

Chương 2253: Cả Nhà Đoàn Tụ 2Chương 2253: Cả Nhà Đoàn Tụ 2
Vệ lão thái quân chưa bao giờ hoảng hốt như thế, lời sau còn chưa nói ra, chính bản thân bà đã không được trước.
Lý ma ma vội nói: “Được rồi, được rồi, được rồi, chúng ta không nghĩ đến chuyện này nữa, nếu như ngài ngủ không được, ta đi mời ba vị thiếu phu nhân đến chơi bài lá với ngài nhé ”
Bà ấy vừa dứt lời, ngoài sân đã vang lên tiếng thét chói tai của gã sai vặt: “Lão thái quân! Đã trở vê! Bọn người thiếu gia đã trở vê!”
Lúc này, một người chú ý vẻ ngoài như Vệ lão thái quân, ngay cả tóc cũng không chải, giày cũng thiếu một chiếc, quải trượng cũng không cần, vội vội vàng vàng mà chạy ra ngoài.
Lý ma ma sợ hãi không thôi: “Ai da! Ngài cẩn thận một chút! Lần trước mới vừa bị vặn eol
Vệ lão thái quân đi quá nhanh, lúc đi qua bậc cửa thì bỗng nhiên bị trượt chân.
Mắt thấy Vệ lão thái quân sắp ngã xuống bậc thang, một bóng dáng cao lớn đang ngồi trên thân ngựa đột nhiên nhảy lên xông tới, đỡ lấy Vệ lão thái quân.
Vệ lão thái quân nhìn thấy giáp trụ hoàng kim quen thuộc trên tay của đối phương, thân sắc ngẩn ra, hốc mắt lập tức ươn ướt.
Vệ Tư nghẹn ngào nói: "Nương, nhi tử đã trở về."
Vệ lão thái quân nhìn gương mặt mà mình ngày đêm tơ tưởng kia, đột nhiên cảm thấy tủi thân đến mức bật khóc.
Bà dùng tay đấm Vệ Tư: "Sao bây giờ con mới trở về... Sao bây giờ mới trở vê..."
Lúc mấy đứa cháu trai trở về, bà không khóc lóc trước mặt mọi người, bao nhiêu nước mắt đều nuốt vào trong bụng.
Nhưng trước mặt nhi tử, bà kìm nén không được.
Bà khóc lóc như một đứa trẻ, như thể muốn khóc ra hết những chua xót và những uất nghẹn 5 năm nay.
Nhưng mà khóc lóc một lát sau, phong cách lập tức thay đổi.
Bà bắt lấy áo choàng của nhi tử, lau lau nước mũi: "0 ô... Con trở về cũng không biết bào về nhà trước một tiếng... Nhà chúng ta còn chưa chuẩn bị hỏa nữa đâu... Tốt xấu gì cũng phải dùng tới ba bình hạc đỉnh hồng..."
Vệ Tư mới vừa đau lòng một nửa : "...'
Việc Vệ Tư trở vê thật sự là một kinh hỉ rất lớn, nhưng mà chuyện vui như vậy tuyệt đối không chỉ có một.
"Nương, người xem.”
Vệ Tư ra hiệu cho Vệ lão thái quân. Vệ lão thái quân nhìn theo phương hướng mà Vệ Tư chỉ
Nàng thấy một đám người mặc khôi giáp giống nhau, đang cưỡi chiến mã, là lão Đại, tiểu Lục, tiểu Thất, và...
Lão Nhị?!
"Tổ mẫu.' Vệ Thanh xoay người xuống ngựa, đi về phía của Vệ lão thái quân.
Vệ lão thái quân ngơ cả người ra.
"Thanh Nhi... chân của con... lành rồi?"
Một trong những mục đích bọn họ đi đến Nam Cương, chính là tìm thuốc cho Vệ Thanh.
Nhưng trước khi rời đi, Tô Tiểu Tiểu cũng đã nói, chỉ có thể giải hàn độc trong người của Vệ Thanh. Cuối cùng thì có thể khôi phục đến mức độ nào, có thể đứng lên nữa hay không, nàng cũng không chắc nữa.
Vệ Thanh nhẹ nhàng nói: "Phải, tổ mẫu à, Thanh Nhi đã khỏi hẳn rồi."
Vệ lão thái quân thật sự quá kích động.
Hôm nay rốt cuộc là ngày tốt gì?
Nhi tử của bà bình an trở về, chân của tôn nhi cũng được khôi phục!
Vệ Lục Lang cũng rất kích động, hắn ta lau nước mắt, nhảy xuống ngựa, nhào vào lòng của Vệ lão thái quân.
"Tổ mẫu 一一"
Hắn ta cũng muốn làm nũng!
Vệ lão thái quân lạnh lùng đẩy hắn ta ra: "Đi qua bên cạnh chơi đi."
Vệ Lục Lang đột nhiên thất sủng: “..."
Trần thị, Lam thị và Tưởng thị cũng nghe thấy động tĩnh trong phủ, lần lượt đi đến cửa.
"Cha?"
Ba người trăm miệng một lời.
Vệ Tư nhẹ nhàng gật đầu, vừa áy náy vừa đau lòng: "Để các con chịu khổ rồi."
Phía bên kia.
Vệ phu nhân yên lặng đứng dưới gốc đại thụ, nhìn ông ấy từ phía xa xa.
Như muốn gặp mặt, lại như không dám tiến lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận