Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 694: Thụ Sủng Nhược Kinh 1

Chương 694: Thụ Sủng Nhược Kinh 1Chương 694: Thụ Sủng Nhược Kinh 1
Tô Thừa vui mừng nói: "A, Đại Hổ biết đếm!"
"Tiểu Hổ cũng biết!" Tiểu Hổ nói năng có khí phách.
Tô Thừa vui vẻ: "Tiểu Hổ có thể đếm bao nhiêu?"
Tiểu Hổ tràn đầy tự tin nói: "Một trăm!"
Tô Thừa cười nói: "Tiểu Hổ thật lợi hại! Đếm cho gia gia nghe một chút."
Tiểu Hổ bắt đầu số mình và Đại Hổ, Nhị Hổ: "Một, hai, ba, một trăm!"
Tô Thừa: ”...
Tô Tiểu Tiểu bị Tiểu Hổ chọc cười, mỉm cười, đáp lại Đại Hổ nói: "Được, nương nhớ kỹ, vậy tiếp theo, chỉ cần lại tìm thợ rèn."
Đại Hổ lại ngẩng đầu lên lần nữa: "Thợ rèn có thể tìm Trương gia gial"
Tô Tiểu Tiểu hơi ngạc: "Trương gia gia lại là nhà nào?”
Đại Hổ chỉ phía tây: "Đi hướng bên kia, nhà đầu tiên."
Đó là một hộ nối với phố Trạng Nguyên.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Mỗi ngày ta đi ngang qua của nhà ông ấy, không nghe thấy tiếng làm nghề nguội, Đại Hổ xác định ông ấy là thợ rèn sao?”
Đại Hổ vô cùng xác định nói: "Trương gia gia biết làm nghề rèn, cửa hàng rèn sắt của ông ấy không ở nơi này."
Tiểu gia hỏa, con biết rất nhiều tình báo.
Nghĩ tới cái gì đó, Tô Thừa trâm tư nói: "Chỉ là con và Phù lang trung không lo liệu quá nhiều việc, có phải còn phải thuê mấy hạ nhân hay không?”
Đại Hổ thanh thúy nói: "Có thể hỏi Chu a bà một chút!"
Cơ thể béo của Tô Tiểu Tiểu chấn động: Con đều nhận thức mẹ mìn sao?
Cơm sáng qua đi, Tô Thừa trở về trại nuôi ngựa tiếp tục làm bao cát.
Trước khi đi, ông nhét toàn bộ gia sản của mình vào túi sách của Tô Tiểu Tiểu.
Khi Tô Tiểu Tiểu nhìn thất những ngân phiếu nhăn dúm dó và bạc lớn nhỏ không đồng nhất đó là giờ Tý, ngực hơi nóng lên.
Nàng cho ông tiền, một đồng tiên ông cũng không tốn ở trên người mình.
Chính ông kiếm tiền, càng không can phải nói, tất cả ở nơi này.
Trong nháy mắt, ngân phiếu trong tay và bạc đều nặng ngàn cân.
Giờ khắc này, nàng bỗng nhiên cảm thấy làm giàu không đủ, nàng muốn xông ra một mảnh thiên địa ở kinh thành, mang theo phụ thân nàng đi lên đỉnh cao nhân sinh. Tô Kỳ, Tô Ngọc lại đến muộn, cơm sáng đã không có, may mà còn có điểm tâm Tô Tiểu Tiểu làm.
Hai người dẫn theo Tô Nhị Cẩu vui sướng đi Quốc Tử Giám.
Tô Tiểu Tiểu đưa ba đứa nhỏ đi Lăng Vân bên kia, sau đó xe ngựa Tô Mạch đã đến.
Tô Tiểu Tiểu nhớ lại chuyện hôm qua, hỏi: "Ngày hôm qua Vệ Đình dẫn dắt ngươi rời đi như thế nào?"
Tô Mạch nói: "Hắn nói có việc nói với ngươi."
Tô Tiểu Tiểu: "Chỉ vậy?"
Tô Mạch nghiêm mặt nói: "So với hắn nửa đêm canh ba xâm nhập khuê phòng của ngươi, để hắn nói chuyện với ngươi trong xe ngựa ở cửa cung, càng khiến cho ta yên tâm hơn."
Tô Tiểu Tiểu nhướng mày: "Ngươi biết... Cái gì là xe chấn không?”
Vẻ mặt Tô Mạch mờ mị[t. ...
Chuyện có liên quan ngẫu nhiên gặp được Thái hoàng thái hậu, Tô Tiểu Tiểu tạm thời không thông báo cho Tô Mạch.
Sau khi nàng xuống xe ngựa, trực tiếp vào cung.
Hôm nay công chúa Tĩnh Ninh tới sớm.
Trải qua hai ngày dùng dược, vết sẹo trên mặt nàng ấy gần không nhìn ra, nàng ấy vẫn mang khăn che mặt, là nàng ấy sinh đến khó coi, ngày thường cũng mang.
Nhưng từ cái trán trơn bóng của nàng ấy, mọi người không khó nhìn ra nàng ấy khỏi hẳn.
Mới hai ngày, vậy quá thần kỳ!
Công chúa Tĩnh Ninh vào phòng học, phát hiện bàn đầu tiên đã có người ngồi.
Vị trí của nàng ấy tự nhiên không ai dám chiếm, bị chiếm chính là chỗ ngồi của Tô Tiểu Tiểu.
Kỳ thật, phu tử cũng không quy định chỗ ngồi, mọi ngườ tùy ý ngồi, chỉ có vị trí của hai vị công chúa không người dám chiếm.
Hồ Bích Vân nhìn cái trán của công chúa Tĩnh Ninh sạch sẽ rất nhiêu, trong lòng càng khen ngợi không thôi với thuốc của phụ thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận