Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 994: Bắt Quách Hoàn 1

Chương 994: Bắt Quách Hoàn 1Chương 994: Bắt Quách Hoàn 1
Tiêu Trọng Hoa lắc đầu: "Đệ cho rằng tìm được chứng cứ phạm tội của Tiêu Độc Nghiệp là phụ hoàng ta sẽ phế hắn sao? Hắn là trưởng tử của phụ hoàng, đệ còn không hiểu rõ địa vị của hắn trong lòng phụ hoàng ta sao? Đánh rắn đánh bảy tấc (*), muốn đối phó hắn thì cân càng nhiêu chứng cứ, nhưng như vậy sẽ càng chạm vào nghịch lân của phụ hoàng."
(*) "Đánh rắn đánh bảy tấc", là một câu quan niệm thời xưa, ý chỉ nếu có đánh rắn phải đánh cho chết hẳn nếu không muốn bị nó quay lại báo thù.
"Cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch gì, những người này đều là tay sai của Tiêu Độc Nghiệp, có thể moi ra chút tin tức cũng tốt."
Cảnh Dịch nghĩ nghĩ, hỏi: "Hà hộ pháp bên kia, biểu ca thật sự sẽ thả hắn sao?"
Hà hộ pháp thật ra vẫn chưa chết, người chết chính là một tử tù, dịch dung thành bộ dáng Hà hộ pháp.
Người khám nghiệm tử thi là người của Tiêu Trọng Hoa, hắn sẽ hỗ trợ giúp bọn họ che giấu.
Tiêu Trọng Hoa nghiêm túc nói: "Thả dây dài, câu cá lớn. Theo dõi hắn chặt chẽ một chút là được."
"Biểu ca." Cảnh Dịch bỗng nhiên nhìn về phía hắn.
"Sao vậy?" Tiêu Trọng Hoa hỏi.
"Huynh có buồn không?" Cảnh Dịch hỏi.
Tiêu Trọng Hoa cười cười: "Ý đệ là chuyện gì?"
Cảnh Dịch nói: "Bệ hạ chỉ hôn nàng ấy cho Vệ Đình."
Tiêu Trọng Hoa rũ mắt, nhàn nhạt cười cười: "Nếu chỉ mất đi binh quyền Tần gia thì ta quả thật có chút khổ sở. Thế nhưng, nếu dùng phương thức như vậy hợp tác với Vệ Đình cũng không tồi."
Cảnh Dịch không chớp mắt nhìn Tiêu Trọng Hoa, giống như đang nhìn hắn ta có phải thật sự không động tâm với Tô Tiểu Tiểu hay không.
Vệ lão thái quân lo lắng cho Vệ Hi Nguyệt, cả đêm không ngủ được, trời vừa sáng đã dậy.
Lý ma ma khuyên nhủ: "Ngài ngủ thêm một lát đi, trông ngài thật mệt mỏi, tiểu thư ở chỗ Tô cô nương bên kia không sao, không phải còn có Nhị thiếu phu nhân cùng đi sao?"
Vệ lão thái quân nhìn chữ Vệ Hi Nguyệt chưa luyện viết xong trên bàn, cảm thán nói: "Đứa nhỏ này từ khi sinh ra đã không ra khỏi phủ, nó ở bên ngoài không quen, cũng không muốn tiếp xúc với người lạ. Ngươi còn nhớ, năm nó năm tuổi, ta đã mời mấy vị nữ tiên sinh khai bút cho nó không?”
Lý ma ma cười nói: "Nhớ rõ, tiểu thư thấy mấy vị tiên sinh liền khóc nháo, cuối cùng một tiên sinh cũng không ở lại."
Vệ lão thái quân nói tiếp: "Con có năm nó sáu tuổi, mẫu thân nó mang nó về nhạc gia thăm người thân, nó vừa tỉnh lại đã phát hiện mình không ở trong phủ, khóc lóc ầm ï vô cùng. Lát nữa nó tỉnh lại nhất định sẽ khóc rống. Ta phải đi xem xem."
Lý ma ma nói: "Nô tỳ hầu hạ ngài rửa mặt chải đầu."
Lúc Vệ lão thái quân đi ra, đám người Chử thị đã sớm tê tụ ở cửa lớn.
Vệ lão thái quân nhìn mọi người một cái, không nói gì, bảo hạ nhân chạy xe ngựa tới.
Bởi vì hôn sự của Tô Tiểu Tiểu và Vệ Đình đã phơi bày ra ánh sáng, hai nhà lui tới chỗ nhau cũng không cần che giấu như trước.
Xe ngựa Vệ gia rộng rãi một đường lái vào ngõ Lê Hoa.
"Ngưoi đã mang theo loại kẹo Hi Nguyệt thích ăn chưa?" Vệ lão thái quân hỏi.
"Đã mang rồi ạ." Chử thị nói.
"Trống hoa đâu?" Vệ lão thái quân lại hỏi.
"Cũng mang theo rồi." Tưởng thị lắc lắc cái trống hoa nhỏ trong tay.
Vệ lão thái quân lại kiểm kê từng món đồ chơi nhỏ của Vệ Hi Nguyệt, dặn dò: "Lat nữa Hi Nguyệt khóc lên, nhớ đóng cửa lại trước, đừng làm ôn đến hàng xóm."
Mấy người đồng loạt gật đầu.
Cái này các nàng ta đều đã có kinh nghiệm, rất lanh lợi.
Chỉ là, khi các nàng ta đi tới Tô gia, trong viện lại căn bản không thấy bóng dáng Vệ Hi Nguyệt.
Mấy người choáng váng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận