Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1191: Thần Tướng Rời Núi 1

Chương 1191: Thần Tướng Rời Núi 1Chương 1191: Thần Tướng Rời Núi 1
Lão Hầu gia lân theo dấu vết của Mạc Quy Viễn đến cửa hang thì bắt gặp Vệ Đình cũng đang truy lùng tung tích của Tu Nô.
"Vệ Đình!"
"Tô Hầu gia."
"Ngươi bên đó thế nào rồi?" Lão Hầu gia hỏi.
"Tu Nô đi mất rồi." Vệ Đình nói.
"Đi rồi?" Lão Hầu gia nhướng mày một cái.
Vệ Đình nhớ lại nói: "Hắn ta giống như không muốn đánh nhau với ta."
"Phản ứng của Tu Nô rất kỳ lạ... có phải hắn ta quên Lục ca ngươi không?”
"Tu Nô là người Tây Tân, lục ca của ta chưa từng đến Tây Tấn. Nếu như bọn họ quen biết nhau thì ắt hẳn lục ca ta sẽ nhắc nhở ta mới phải."
"Bỏ đi, trước tiên đừng nghĩ tới hắn nữa, đi tìm Mạc Quy Viễn thôi. Tên đó rất xảo quyệt, mỗi lân sắp bắt được hắn thì đều xổng cho hắn chạy mất!"
Chuyện này cũng không trách Lão Hầu gia được, chủ yếu là vì nơi này là địa bàn của Mạc Quy Viễn, khắp nơi đều là mật đạo và cơ quan hắn bày ra, Lão Hầu gia có thể đuổi được đến đây thật ra cũng đã không dễ dàng gì rồi.
Hai người cùng tiến vào hang, nhanh chóng phát hiện ra một mật đạo.
Khi hai người đi vào mật thất thì Mạc Quy Viễn đã rời đi nhưng có một người đang nằm trên mặt đất, là Tu No đang hấp hối.
Lão Hầu gia ngẩn người, dường như có chút không dám tin đây là Tu Nô.
Ông ấy ngồi xổm xuống, bấm mạch cho Tu Nô: "Gân mạch đứt từng khúc, nội lực mất hết."
Vệ Đình nói: 'Là do Mạc Quy Viễn làm."
Lão Hầu gia mắng: "Tên súc sinh... ngay cả người của mình mà cũng hạ thủ được..."
Tu Nô yếu ớt nhìn Vệ Đình, ý thức của hắn ta đã hơi rời rạc nhưng hình như có chấp niệm nào đó giúp hắn ta chống đỡ, ngăn hắn ta trút hơi thở cuối cùng.
Vệ Đình nhìn hắn rồi đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn ta: "Ngươi có lời muốn nói với ta?"
Ánh mắt Tu Nô nhìn vào bên hông Vệ Đình.
Vệ Đình đưa cái chuông sắt cho hắn ta.
Hắn ta đã không còn tí sức lực nào từ lâu nên tay hoàn toàn không cầm được cái chuông sắt.
Vệ Đình suy nghĩ một lúc thì đỡ hắn ta dậy, thả cái chuông sắt vào lòng bàn tay hắn. Mô Tu Nô đã khô khốc mà khẽ giật.
Vệ Đình cúi người xuống lắng tai nghe.
Tu Nô tựa người vào lòng Vệ Đình, dùng hết sức lực cuối cùng để nói bên tai Vệ Đình một cái ten. …
Vệ Đình và Lão Hầu gia tìm thấy Mạc Quy Viễn ở trước một thung lũng.
Mạc Quy Viễn khi này đã cởi bỏ trang phục thường ngày mà thay một giáp bạc sáng loáng.
Vừa nhìn thấy bộ giáp này, ánh mắt Vệ Đình lập tức trở nên lạnh lùng.
Đây là áo giáp của Võ An Quân, cây thương trong tay hắn ta cũng là binh khí của Võ An Quân năm đó.
Lão Hầu gia buồn nôn mà nói: "Tên súc sinh này, đã giết người mà còn dám mặc giáp của người khác, không sợ oan hồn của Võ An Quân tìm đến đòi mạng hay sao?"
Từ đó có thể thấy Mạc Quy Viễn thật sự là một tên điên.
Mạc Quy Viễn cưỡi trên chiến mã, giữa hai hàng lông mày dương dương đắc ý tựa như chiến tướng vừa thắng trận trở về.
Lão Hầu gia thấp giọng nhắc nhở Vệ Đình: "Mùi của tên súc sinh không giống khi nay nữa rồi. Một lát nữa nhớ cẩn thận, nếu thật sự không được nữa thì chạy trước đã. Trong rừng không sợ không có củi đốt."
"Ha ha ha hal!"Mạc Quy Viễn cười phách lối: "Ngươi cho rằng các ngươi còn có thể đi được sao? Vệ Đình, ta đã cho ngươi một cơ hội, ngươi vốn dĩ có thể ngồi không hưởng lợi nhưng ngươi lại muốn đối nghịch với ta! Ngươi nhìn thấy Tu Nô rồi chứ? Hắn chính là kết quả của ngươi đấy! Đương nhiên nếu như ngươi có thể chạy đủ nhanh thì —— "
Bạn cần đăng nhập để bình luận