Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 605: Uy Lực Của Ba Nhóc Con 1

Chương 605: Uy Lực Của Ba Nhóc Con 1Chương 605: Uy Lực Của Ba Nhóc Con 1
"Tiểu quả phụ đi viếng mộ - í ì í a- tình lang của ta đã sớm xanh co í a- đáng thương ta mới tròn mười tám - đã tha ba đứa nhỏ - í í a -"
Tô Tiểu Tiểu: "..."
Vệ Đình: "... II"
Hoàng cung.
Nhàn phi trở lại Khải Tường cung, tức giận đến độ cơm cũng ăn không vào.
"Ngươi làm việc cái kiểu gì đấy!"
Nàng ta tức giận nạt nộ Lưu Tam Đức.
Lưu Tam Đức oan uổng muốn chết rồi: 'Nương nương... thị vệ của Tần Giang quả thật đã nói với nô tài như vậy... Nô tài cũng không biết sự tình tại sao lại biến thành như thế này?"
Nhàn phi lạnh lùng nói: "Đồ vô dụng!"
Cũng không biết là đang mắng Tần Giang, hay là đang mắng Lưu Tam Đức.
"Là ai chọc mẫu phi không vui rồi?"
Tiêu Trọng Hoa mỉm cười đi vào.
Nhìn thấy nhi tử, cơn tức của Nhàn phi cuối cùng cũng tiêu đi đôi chút, trừng mắt liếc nhìn Lưu Tam Đức đang quỳ trên mặt đất một cái, hu lạnh nói: "Con không mau cút ra ngoài!"
"Vâng vâng vâng!" Lưu Tam Đức hai chân tê dại bò dậy lui ra ngoài.
Quế ma ma cũng dẫn những người còn lại trong cung lui ra.
Tiêu Trọng Hoa ngồi xuống bên cạnh Nhàn phi, nhẹ giọng hỏi: "Tại sao mẫu phi lại nổi giận như vậy?”
Nhàn phi do dự một lát rồi nói: "Quên đi, nói cho con cũng không sao."
Nàng ta đem chuyện Tần Giang tố cáo với nàng ta nói cho nhỉ tử.
"Câu nào câu nấy cũng là Vệ Đình đã tới Thanh Châu, còn cưới cả đại tiểu thư đang lưu lạc dân gian của phủ Hộ Quốc công... Kết quả là người trong thôn tới đây, đấy căn bản không phải Vệ Đình! Phụ hoàng của con cũng đã nổi giận! Hắn nhất định đang trách ta vô cớ gây rắc rối!"
Nghĩ tới đây, Nhàn phi ủy khuất muốn chết.
Tiêu Trọng Hoa nghe đến đó, lại là một mặt khiếp sợ.
Thân là hoàng tử, từ nhỏ hắn ta đã học được cách phải giấu cảm xúc của mình vào trọng.
Làm ra vẻ mặt như vậy, đây vẫn là lân đầu.
"Mẫu phi, ngài vừa mới nói... Thê tử mà Vệ Đình đã cưới ở dân gian là ai?"
Nhàn phi nói: "Là tôn nữ lưu lạc ở nhân gian của Tần Thương Lan... Tên là gì nhỉ... Tô Đại Nha... Đợi đã, không phải Vệ Đình! Chỉ là một người cùng họ mà thôi!"
Nàng ta đỡ lấy huyệt thái dương đang nhảy thình thịch, hít và một ngụm khí lạnh nói: "Đầu óc này của ta... Sắp bị xoay cho choáng váng rồi."
Tiêu Trọng Hoa nghiêm mặt nói: "Mẫu phi, người quả thật không có nhầm đâu... Nha Đầu Tiểu Béo của tiểu Tô gia ở thôn Hạnh Hoa tại Thanh Châu... Là đại tiểu thư lưu lạc nhân gian của phủ Hộ Quốc công ư?"
Đúng vậy, là nàng, làm sao vậy?”
Nhàn phi lúc này đang tức tới độ máu xông lên tận não, không để ý tới cách mà nhi tử gọi tên một nữ tử xa lạ có vài phần quen thuộc.
"Không phải hôm qua ta đã cho Lưu Tam Đức tới phủ của con để báo chuyện này với con rồi sao? Tần Triệt không phải là nhi tử thân sinh của Tần Thương Lan, Tần Yên Nhiên cũng không phải là tôn nữ thân sinh của ông ta, tôn nữ thân sinh của ông ta là một cái nha đầu nông thôn lớn lên ở nhân gian, không phải là con không có phản ứng gì sao?"
Lưu Tam Đức nguyên bản nói: Tam điện hạ rất bình tĩnh.
Ngụ ý là, Tam điện hạ chẳng cần quan tâm vị hôn thê của hắn ta biến thành ai, thân là hoàng tử của một nước, hắn ta vô cùng rõ ràng hôn sự của chính mình chẳng qua chỉ là một mối hôn sự chính trị mà thôi.
Nhàn phi không đoán ra được tâm tư của nhi tử, chỉ xem như là nhi tử rốt cuộc cũng đã hồi thân lại được, nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề rồi, bị kinh sợ đôi chút cũng là đúng thôi.
Nàng ta cắn răng: "Tần Giang đáng chết! Dám lừa gạt bản cung!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận