Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 3030: Tình Độc Phát Tác 2

Chương 3030: Tình Độc Phát Tác 2Chương 3030: Tình Độc Phát Tác 2
Cơ Minh Lâu làm sao biết Giang Quan Triều có ở đây hay không, hắn lại không đến phòng của ông ta.
Cơ Minh Lâu nhẫn nại nói: "Ta đi hỏi."
'Oa oal”
Vệ Tiểu Bảo trừng mắt nhìn hắn hung dữ.
Vân Sương nói: "Ngươi đừng cản trước mặt nó, nó muốn tự mình tìm."
Cơ Minh Lâu: "...
Vân Sương đặt Vệ Tiểu Bảo xuống hành lang.
Vệ Tiểu Bảo tự mình thở hổn hển bò tới, đến bậc cửa thì đẩy cánh cửa khép hờ ra.
'A ba a bal"
"0a oal"
'Oa oa?”
Vệ Tiểu Bảo nghiêng đầu, tay chân bò qua bậc cửa, tìm khắp phòng Giang Quan Triêu.
Vân Sương bước vào.
Trong phòng trống rỗng, ngay cả hành lý và kiếm minh chủ cũng không thấy đâu.
Ông không một tiếng động rời đi.
Cơ Minh Lâu cũng vào phòng, nhìn căn phòng không còn bất kỳ dấu vết nào, trong lòng nhẹ nhõm.
Giang Quan Triêu kia biết điều rời đi là tốt nhất.
Cơ Minh Lâu ngồi xổm xuống, ôn hòa nhìn Vệ Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo, đường chủ gia gia chơi với con nhé?”
Vệ Tiểu Bảo nắm chặt nắm đấm nhỏ siêu hung dữ: "Oa oal"
Cơ Minh Lâu ngẩn người.
Vân Sương bế Vệ Tiểu Bảo lên.
Miệng nhỏ của Vệ Tiểu Bảo méo xệch, oa oa khóc lên!
"Tiểu Bảo đừng khóc, khóc đau họng rồi... ngoan nào..."
'Oa oa——oa oa——oa oa——`
Vệ Tiểu Bảo khóc như muốn chết. Vân Sương lập tức bại trận: Được được được, đưa con đi tìm... đưa con đi tìm!"
Vân Sương bế Vệ Tiểu Bảo ra khỏi Vệ gia.
Thật ra bà cũng không biết Giang Quan Triều đi đâu.
Lần trước là do may mắn, lần này...
"Ngươi theo làm gì?”
Vân Sương nhìn Cơ Minh Lâu bên cạnh.
Cơ Minh Lâu nói: “Ta cùng ngươi đi tìm."
Vân Sương: "Vậy ngươi đi về hướng đông, ta đi về hướng tây, chia nhau tìm sẽ nhanh hơn."
Sau khi bị Giang Quan Triều bỏ lại, lại bị Vân Sương bỏ lại, Cơ Minh Lâu: ”..."
Trong căn phòng tối tăm, đưa tay không thấy được năm ngón.
Giang Quan Triều từ cơn choáng váng tỉnh lại.
Ông ta động đậy thân mình, phát hiện xương cốt nhũn ra, gân mạch tắc nghẽn, toàn thân không thể nhấc nổi một chút sức lực nào.
Ngoài ra, hai tay và hai chân của ông ta bị trói chặt bằng dây thừng, không biết nối ở đâu.
"Tỉnh rồi sao?"
Một giọng nói êm ái của nữ tử từ sâu trong bóng tối chậm rãi vang lên.
Giang Quan Triều quay đầu, trong bóng tối phóng to tâm mắt của mình.
Một nữ tử mặc áo đỏ, cầm quạt hương, đi chân trần, đi guốc gỗ hoa hòe dày tiến về phía ông ta.
Nàng nhẹ nhàng giơ cổ tay lên, màn sa của viên dạ minh châu buông xuống, trong căn phòng tối tăm tràn ngập ánh sáng thanh nhã mơ hồ.
Khuôn mặt nàng thoa phấn quá trắng, đôi mắt lộng lẫy, môi đỏ như máu, kiều diễm ướt át.
Nàng dừng lại bên giường Giang Quan Triều, dùng tiếng Trung Nguyên hầu như không có giọng địa phương nói: "Sớm hơn ta tưởng."
Giang Quan Triêu không chút cảm xúc nhìn nàng: "Phù thủy Phù Tang?"
-Ha ha ha...
Nữ tử che mặt bằng quạt, cười như tiếng chuông bạc.
Thân ảnh của nàng trong nháy mắt ẩn vào bóng tối. Tiếng cười vang lên từ khắp bốn phía trong phòng, khiến người ta không thể xác định chính xác nàng đang ở đâu.
"Nhanh như vậy đã đoán ra ta là ai rồi, nói theo cách nói của người Trung Nguyên, Giang minh chủ, ngươi thật khiến ta phả nhìn lại."
Nữ tử này có phép thuật mê hoặc.
Nhưng cấp độ kém hơn Quỷ Cơ của phái Tiêu Dao một chút.
Giang Quan Triều ngay cả phép thuật mê hoặc của Quỷ Cơ cũng không sợ, đương nhiên sẽ không dễ dàng trúng chiêu của nàng.
Phù thủy Phù Tang một lân nữa xuất hiện: "Quả nhiên phép thuật mê hoặc đối với ngươi không có tác dụng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận