Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 144: Tien Trien 1

Chuong 144: Tien Trien 1Chuong 144: Tien Trien 1
Ba người không hé răng.
Tô Tiểu Tiểu kéo ba người lại.
Cơ thể bé nhỏ xoay lại, đầu nhỏ lại đồng thời quật cường mà nghiêng sang một bên, vẻ mặt là miễn bàn có bao nhiêu oan ức.
Năm đó căn bản là nếu Lê nữ sĩ cũng đẩy cửa phòng không khóa kia của nàng ra, nhìn đến hẳn là cũng giống mình thế này đi?
"Có phải giận nương hay không? Nói với nương, được không?”
Cứ việc cam chịu bọn họ gọi nương, chính là tự xưng nương, vẫn hơi không quen.
Đại Hổ rầu rĩ mà nói: "Thật khổ sở."
"Nhị Hổ cũng khổ sở." Nhị Hổ oan ức nói.
Tiểu Hổ che lại ngực, đặc biệt đau lòng nói: "Tiểu hổ... Khổ sở nhất!"
A, các con lại biết nói khổ sở, hài tử nhỏ bé như vậy, học từ này ở chỗ nào?
Tiểu hài tử nói lời nói đại nhân, đáng yêu muốn chết!
Tô Tiểu Tiểu nói: 'Hôm nay là ta không đúng, ta hẳn là trở về sớm một chút."
Nàng càng nói, ba người càng oan ức, hốc mắt đều đỏ ửng.
Vẫn là không giống nhau đâu.
Kiếp trước nàng sẽ không khóc, lại khổ sở cũng không có nước mắt.
Tô Tiểu Tiểu cong người, hôn một cái ở trên gương mặt nhỏ của ba người.
"Không tức giận được không? Ngày mai dẫn các con đi trấn trên chơi."
Ở một lát được thơm má, khuôn mặt nhỏ của ba người đã đỏ ửng, cho dù lại cố gắng duy trì cao lãnh oan ức, cũng không giữ được.
Ba người thẹn thùng đâm loạn, ngã trái ngã phải ngã đầy đất, lại che lại khuôn mặt nhỏ thẹn thùng bò dậy.
Muốn đi tìm Ngưu Đản khoe khoang!
Nhìn bóng dáng ba người lộc cộc chạy ra, Tô Tiểu Tiểu lên tiếng cười.
Mà trong phòng bên kia, Vệ Đình nhìn ba tiểu tể tử phong cách càng ngày càng lệch, nhíu mày thật sâu.
Cơm chiều mọi người đều không ăn no, chủ yếu là tay nghề của Tô Thừa quá khó ăn.
Tô Tiểu Tiểu dùng thịt khô nấu một nồi bánh canh, cắt chút rau xanh, người một nhà ăn đến không dừng được, ba đứa nhỏ đều liếm đĩa sạch sẽ. Tô Nhị Cau đi rửa chén, Tô Tiểu Tiểu bắt đầu làm bơ lạc.
Trong nhà không máy mài, lão Lý gia có.
Tô Tiểu Tiểu tính tự mình đi mượn, Tô Thừa đau lòng khuê nữ, không bỏ được buổi tối nàng đi mượn máy mài, chỉ phải căng da đầu tự mình tới cửa.
Trong thời gian gần đây, Tô Thừa luôn là đi trấn trên chặn Trương Đao, nên không tới học trồng trọt, Tiền thị thanh nhàn một trận, đang vui mừng, mở cửa lại thấy Tô ác bá.
"Không trông nữa!"
Bà ta quăng ngã tới cửa!
Chạm vào mũi hôi của Tô Thừa: "...'
Tô Thừa nhận mệnh gõ cửa: "Ta tới mượn máy mài, dùng xong sẽ trả lại cho ngươi."
Phía sau cửa, không phản ứng.
Đây là không cho mượn?
Tô Thừa hậm hực sờ mũi, sớm biết vậy, ông trồng trọt cho tốt.
Bỗng nhiên, cửa mởi
Một máy mài bị ném ral
Âm! Cửa lại đóng lại!
Tô Thừa: "..."
Lão Lý gia có hai loại máy mài lớn nhỏ, máy lớn để cho người khác mượn trước một bước đi rồi, cho Tô Thừa chính là máy nhỏ, không tính quá nặng, Tô Thừa dùng tay trái cũng có thể di chuyển.
Nhưng Tô Thừa chính là ít thu ruộng... Dùng tay phải.
A2
Tay phải... Không đau.
Lần trước đánh một trận với Trương Đao, vết thương ở tay ông lại tái phát lần nữa, thoáng dùng sức tay sẽ run, ban đêm sẽ đau đớn xuyên tim.
Ông ấy không thèm để ý, dù sao cũng với ông mà nói, đau cũng thành thói quen.
Chính là... Là từ bao giờ... Ông không đau nữa?
Chẳng lẽ là khuê nữ cho ông uống bình dược kia?
Tô Thừa mang theo nghi hoặc đầy bụng và máy mài mượn từ lão Lý gia trở về nhà.
Tô Tiểu Tiểu đang lột đậu phộng với Tô Nhị Cẩu, Vệ Đình ngồi ở hậu viện, Vệ Đình là bị nàng nô dịch tới.
"Khuê nữ, con đến đây!" Chương 144. ¡len ¡ren ¡ Tô Thừa đặt máy mài xuống, nói với Tô Tiểu Tiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận